7.
Không lâu sau, bố mẹ Diêu Lâm tìm đến nhà tôi.
Họ đến để xin cưới tôi cho Diêu Lâm.
Sắc mặt mẹ hắn u ám, vừa vào cửa đã vung tay định tát tôi.
Tôi nhanh chóng tránh né, nắm chặt cổ tay bà ta:
“Đúng là gia đình nuôi ra kẻ cưỡng bức người khác. Vừa gặp đã muốn đánh người, bà cũng muốn nếm thử mùi vị trong tù à?”
Bố Diêu vội vàng kéo vợ mình lại, gượng :
“Đồng chí Đỗ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Diêu Lâm mất tích, chúng tôi cũng rất lo lắng, mẹ nó chỉ quá nóng ruột, mong thông cảm!”
Tôi hờ hững đáp:
“Tôi không thông cảm!”
Hai người họ lập tức nghẹn lời, không biết phải gì.
Sắc mặt vợ chồng họ càng lúc càng khó coi, tôi xoay người định đi.
Ngay lập tức, họ đổi giọng, hạ mình cầu xin tôi tha cho Diêu Lâm.
Tôi kiên quyết từ chối.
Mắt mẹ Diêu rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào :
“Đồng chí Đỗ, tôi xin hãy cho Diêu Lâm một con đường sống. Chỉ cần đồng ý gả vào nhà họ Diêu, để Diêu Lâm tránh khỏi tù tội, chính là ân nhân lớn nhất của nhà chúng tôi!”
Tôi bật lạnh:
“Tôi đã bị Diêu Lâm hủy hoại cả cuộc đời, giờ còn phải ân nhân của nhà họ Diêu? Vậy có ý nghĩa gì chứ?”
Bố Diêu vội vàng :
“Là lỗi của Diêu Lâm chúng tôi sẽ không để chịu thiệt đâu! Nó có ngoại hình tuấn tú, còn đỗ đại học nữa, nếu cưới thì cũng không phải thiệt thòi gì cả!”
Tôi phủi bụi trên quần áo, giọng đầy mỉa mai:
“Vị hôn phu của tôi là Tống Chí Dũng, ta là người mà cha mẹ tôi thừa nhận, tốt hơn Diêu Lâm gấp trăm nghìn lần. Tôi không đời nào gả cho một kẻ cưỡng bức, tôi muốn hắn ngồi tù! Tôi thấy hai người cũng không có ý định giải quyết chuyện này một cách công bằng, thì để công an xử lý đi!”
Tôi vừa quay người, mẹ Diêu đã vội vàng giữ chặt tôi lại:
“Đồng chí Đỗ, vừa rồi là lỗi của chúng tôi. Chỉ cần tha cho Diêu Lâm điều kiện gì chúng tôi cũng đồng ý!”
Tôi khẽ :
“Điều kiện của tôi rất đơn giản, chỉ cần bố Diêu giúp tôi gọi điện đến bưu điện, nhờ họ gửi lại giấy báo trúng tuyển cho tôi là .”
Kiếp trước, Diêu Lâm là em thân thiết của Tống Chí Dũng, nên tôi biết rõ bố Diêu có mối quan hệ trong hệ thống bưu điện. Chỉ cần ông ta giúp một tay, việc này chẳng có gì khó cả.
8.
Chiều hôm đó, khi cả nhóm trí thức cùng nhau tan , tôi bước đến trước mặt Lý Thu Diệp, chậm rãi :
“Đồng chí Lý, tôi đã đến bưu điện hỏi rồi. Họ giấy báo trúng tuyển đại học của tôi đã nhận giúp. Chắc dạo này bận quá nên quên đưa cho tôi rồi nhỉ?”
Xung quanh lập tức im lặng, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Lý Thu Diệp.
Mặt ta đỏ bừng, lén lút liếc Tống Chí Dũng, sau đó lắp bắp:
“Cô linh tinh gì … Tôi chưa từng thấy tờ giấy báo nào hết! Cô có đỗ đại học đâu mà có giấy báo?”
Tống Chí Dũng lập tức chen vào:
“Tú Hồng, chắc nhân viên bưu điện nhớ nhầm thôi! Ở trại trí thức này, ngoài tôi và Diêu Lâm ra, không có nữ trí thức nào nhận giấy báo cả! Cô đừng đổ oan cho Thu Diệp, mau xin lỗi ấy đi!”
Tôi lạnh:
“Tống Chí Dũng, là vị hôn phu của tôi, hết lần này đến lần khác lại bảo vệ Lý Thu Diệp. Nếu thích ta như , hôm trước còn cầu hôn tôi gì?”
Lý Thu Diệp tái mặt, giọng run rẩy:
“Đỗ Tú Hồng, đừng bậy! Tôi chưa bao giờ thấy giấy báo của ! Tôi và Dũng trong sạch, đừng vu oan cho chúng tôi!”
Tôi lớn tiếng :
“Mọi người nghe thấy chưa? Cô ta lấy giấy báo nhập học của tôi không chịu trả lại, cố muốn hủy hoại tương lai của tôi! Tôi sẽ báo công an, để họ điều tra xem ta có hành vi gian dối hay không!”
Sắc mặt Tống Chí Dũng sầm xuống, hắn siết chặt cán cuốc, dằn mạnh xuống đất:
“Đủ rồi, Đỗ Tú Hồng! Cô còn định chuyện đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ không tin Thu Diệp, mà ngay cả tôi cũng không tin?”
“Tôi biết chuyện xảy ra với đêm đó đã ảnh hưởng quá lớn, khiến tinh thần rối loạn. Tôi sẽ xin trưởng thôn cho nghỉ vài ngày, đừng ầm ĩ nữa, không?”
Tôi cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế nước mắt.
Hắn cố ý nhắc lại chuyện tôi bị để tôi xấu hổ, để tôi không còn mặt mũi mà tiếp tục đấu tranh đòi lại công bằng.
Lúc này, trưởng thôn vội vã chạy đến:
“Đồng chí Đỗ, sao lại là nữa? Suốt ngày cứ đòi báo công an, còn định việc nữa không?”
Tôi khổ:
“Trưởng thôn, nếu người khác chịu cho tôi một con đường sống, tôi cũng đâu cần đến mức này.”
Một số trí thức khác lên tiếng giúp tôi:
“Đúng đó, trưởng thôn! Lấy giấy báo đại học của người khác rồi không chịu trả lại, chuyện này quá đáng quá rồi! Đây là đang hủy hoại tương lai của người ta đấy!”
Cũng có người khuyên nhủ Lý Thu Diệp:
“Đồng chí Lý, nếu đã lấy nhầm giấy báo của Đỗ Tú Hồng thì mau trả lại đi! Có thể thật sự quên mất thôi.”
Mặt Lý Thu Diệp tái nhợt, một giọt nước mắt lưng chừng nơi khóe mi, trông vô cùng đáng thương, ta lập tức quay sang Tống Chí Dũng cầu cứu.
Hắn lập tức bước lên trước, chắn trước mặt ta:
“Tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo, Thu Diệp tuyệt đối không chuyện này! Cô ấy là người lương thiện, đến gà còn không dám , sao có thể đi chuyện dối trá thế này ?”
“Tú Hồng, vu oan cho Thu Diệp như , có phải quá đáng rồi không?”
Xung quanh, ánh mắt của mọi người dần thay đổi, giờ lại quay sang chỉ trích tôi.
Đúng lúc này, trên đường vang lên tiếng chuông xe đạp “Đinh linh linh!”—là bưu tá đến.
Bưu tá tươi về phía Lý Thu Diệp:
“Đồng chí Đỗ Tú Hồng, đã nhận giấy báo trúng tuyển đại học, sao còn chưa đi nhập học?”
Mọi người xung quanh lập tức sững sờ, đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Tôi đẩy Tống Chí Dũng qua một bên, bước lên hỏi bưu tá:
“Tôi mới chính là Đỗ Tú Hồng! Xin hỏi, có phải đã từng chuyển một giấy báo trúng tuyển đại học mang tên tôi không?”
Bưu tá tôi với vẻ ngạc nhiên:
“Không đúng! Hôm tôi giao thư, vị trí thức này đã rằng ta mới là Đỗ Tú Hồng!”
Tôi khẽ , chỉ tay về phía Lý Thu Diệp:
“Cô ta tên là Lý Thu Diệp. Cô ta đã lấy giấy báo nhập học của tôi không chịu trả lại!”
“Cái gì?”
Sắc mặt bưu tá lập tức sa sầm:
“Dám giả mạo danh tính để vào đại học? Nếu chuyện này bị điều tra ra, có thể phải ngồi tù đấy!”
“Không… không phải tôi!”
Lý Thu Diệp mặt mũi trắng bệch, cơ thể lảo đảo, đẩy đám đông ra rồi quay người bỏ chạy.
Tống Chí Dũng trừng mắt tôi, giọng đầy tức giận:
“Bây giờ vừa lòng rồi chứ?”
Nói xong, hắn lập tức đuổi theo Lý Thu Diệp.
Không lâu sau, từ phía xa vọng lại tiếng hét kinh hoàng:
“Lý trí thức nhảy xuống sông rồi!”
Bạn thấy sao?