Cuộc Đời Rực Rỡ [...] – Chương 8

 Ba lại im lặng rất lâu, ngồi trong phòng khách cả một đêm. 

 Kiếp trước, chính trên chiếc sofa này, mẹ ngồi ở chỗ ba bây giờ, lặng lẽ rơi lệ. 

 Sáng hôm sau, ba rút sim và mua một sim mới.

 

Những ngày sau đó, ba bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tiểu thư Hứa Trầm, đi theo ấy đến những nơi sang trọng, giao du với những người có tiền. 

 Một tháng sau, một ngày nọ, ba và mẹ gặp nhau tại một nhà hàng cao cấp. 

 Ba chặn mẹ lại, định gì đó, lúc này Tiểu thư Hứa Trầm đã bước tới, giọng điệu như đối xử với một con chó nuôi của mình, với ba: 

 “Sao lại chậm thế? Đi lấy đồ trong xe mà cũng lâu như , lần sau mà còn như thế tôi sẽ bảo vệ sĩ đánh gãy chân đấy.” 

 Mặt ba đỏ bừng, nín nhịn đến cực điểm, Tiểu thư Hứa Trầm nâng cằm ba lên: 

 “Ồ, có chút cá tính nhỉ, còn giận à? Tôi rất thích cái vẻ ấm ức không thể phản kháng của .” 

 Ba quay mặt đi, xoay người rời đi thật nhanh. 

 Tiểu thư Hứa Trầm đứng theo bóng ba, rồi lại quay sang mẹ, tinh quái và nháy mắt: 

 “Chị dâu, để tôi trị cái tên đàn ông hèn hạ này, là hắn chủ theo đuổi tôi, chị đừng lo, tôi có chừng mực.” 

 Nói xong, ấy chạy theo ba, bỏ lại mẹ đứng đó với vẻ mặt đầy bất lực.

 

13

Lâu rồi tôi không gặp mẹ, rất nhớ mẹ. 

 Vậy nên tôi lén theo mẹ. 

 Khi mẹ vừa đến bãi đỗ xe, ba lại chặn lại, hỏi: 

 “Cô vừa ăn cơm với ai ?” 

 Mẹ không mấy quan tâm, khoanh tay trả lời: “Không phải đã thấy rồi sao.” 

 Ba không kiềm chế : “Tại sao lại thích Hứa Ứng đến ? Lúc trước là , bây giờ cũng ! Hai kiếp tôi cũng không thể thắng ta phải không?! 

 “Tôi cho biết, Song Yến, đàn ông chẳng có mấy người tốt đâu, nhất là những người như ta! Loại phụ nữ nào mà ta chưa gặp qua? 

 “Cô nghĩ ta cho chút đường ngọt là thích sao? Anh ta chỉ đang chơi với thôi, là kiểu phụ nữ mà ta không biết đã chơi qua bao nhiêu người rồi, nếu không muốn bị vứt bỏ, tôi có thể...” 

 “Mà là cái loại gì?” Mẹ nhẹ , cầm bật lửa nghịch ngợm. 

 Ba sững người. 

 “Anh ta như thế nào, tôi tự mình sẽ rõ, cũng như là người thế nào, ngay khi ra những lời đó, tôi đã rõ rồi.” 

 Lặng im một hồi lâu, ba mới hỏi: “Song Yến, từ chối Hứa Ứng, chẳng phải là vì tôi sao?” 

 Mẹ hơi ngẩn người, sau đó phản ứng lại: “Anh nghe lén sao?” 

 Ba ép hỏi: “Có phải không?” 

 Mẹ bất lực : “Tôi nghĩ tôi nên sớm cho sự thật, Lâm Bạch, tôi không phải như nghĩ, rằng tôi không thể thiếu

 “Tôi với , không có nhiều như nghĩ.” 

 Thấy ba không tin, mẹ cuối cùng quyết định về tai nạn năm xưa. 

 “Xin lỗi, người tai nạn cho mẹ là bố tôi.” 

 Mẹ lời xin lỗi nghiêm túc, không hề nhận phản ứng gì ngoài vẻ mặt lạnh lùng của ba. 

 Trên mặt ba không có chút ngạc nhiên hay shock nào. 

 Ông chỉ kiên quyết chằm chằm vào mẹ: “Vậy bao nhiêu năm qua đối với tôi… thật sự chỉ là sự áy náy?” 

 Từ trong nhật ký của mẹ, tôi đã từng thấy mẹ rất thương ba khi ba còn trẻ. 

 Từ lòng thương mà sinh ra thương. 

 Mẹ thật lòng đã từng ba. 

 Nhưng bây giờ, tất cả đã không còn quan trọng nữa. 

 Mẹ chọn im lặng. 

 Ba mặt mày nhăn nhó trong giây lát, rồi bỗng lên: 

 “Được rồi, hai kiếp rồi, Song Yến, cuối cùng cũng thừa nhận, không tôi! Mười năm qua coi thường tôi! Cô kết hôn với tôi vì áy náy, người mà nghĩ đến mãi là Hứa Ứng! 

 “Vậy sao không đi tìm ta? Tại sao lại phải theo tôi chịu khổ chịu nạn? Tôi đã đồng ý thả đi rồi, không có quyền trách tôi!” 

 Ba gào lên, mẹ không hiểu lời ba , cũng không có ý định hiểu, quay lưng định rời đi. 

 Ba đột nhiên dừng lại, ngừng gào thét, theo bóng lưng mẹ. 

 Ông bỗng : “Thật ra không cần cảm thấy áy náy, chẳng nợ tôi gì cả. 

 “Tôi mới biết, ba tháng trước khi mẹ tôi gặp chuyện, bà đã chẩn đoán ung thư vú, giai đoạn cuối, chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa.” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...