Cuộc Đời Rực Rỡ [...] – Chương 4

 Tiếng bên kia lại vang lên: "Không đâu, chị dâu của em đang ở với ." 

Hứa Trầm lập tức hiểu ra: "Ồ? Anh lại tìm giáo viên dạy piano cho cháu trai à? Chị dâu không phải đã là không dạy nữa rồi sao? Anh thế nào mà thuyết phục ấy quay lại ?"

 

 Hệ thống với tôi, người ở đầu dây bên kia là Hứa Ứng, người đứng đầu nhà họ Hứa. 

Cũng chính là người mà ba tôi muốn mẹ mặc đồ lót gợi cảm để đi hài lòng. 

 Sau khi mẹ bỏ học đại học, để kiếm tiền, bà đã gia sư ngắn hạn cho gia đình nhà Hứa. 

 Mẹ dạy đàn piano cho một người trong gia đình Hứa, và cũng nhờ đó mà bà gặp Hứa Ứng. 

 Sau đó, Hứa Ứng tỏ với mẹ, mẹ đã từ chối ông và nghỉ công việc gia sư.

Chẳng bao lâu sau, ba tôi tốt nghiệp và cầu hôn mẹ, và mẹ đã đồng ý. 

 Tôi từng thấy trong một trang nhật ký của mẹ, vào đêm ba tôi cưới mẹ, ông say rượu. 

 Ông xoa xoa chiếc nhẫn cưới trên tay mẹ, khóc và xin lỗi bà. 

 Khi khóc xong, ba tôi vùi mặt vào vai mẹ: 

 “Em , ghen rồi, từ giờ em đừng gặp ta nữa.” 

 Mẹ gạt tàn thuốc, và vỗ về ông: “Anh thật ngốc, người ta đã ra nước ngoài rồi.” 

 “...” 

 

Ba tôi , “Đừng dối.” 

 “Được rồi, sau này có con rồi thì đừng lo, sẽ không nữa, để tránh xấu trẻ con.” 

 Nhưng vào đêm kỷ niệm mười năm cưới, ba lại muốn mẹ đi tìm Hứa Ứng. 

Hứa Trầm vẫn đang tiếp tục phàn nàn về ba tôi với Hứa Ứng. 

 Tôi chợt thấy ba mình thật buồn , tiểu thư ấy từ đầu đến cuối chẳng hề coi trọng ông, thế mà ông lại mơ mộng suốt mười năm. 

 Nếu ba tôi biết rằng sự tiếc nuối mà ông ôm ấp suốt hơn mười năm chỉ là trò chơi kết thúc của Hứa Trầm, ông sẽ có biểu cảm gì? 

 7 

 Sau khi bị Hứa Trầm dội một gáo nước lạnh, ba tôi xách mặt trở về nhà. 

Tôi theo ba về. 

 Căn nhà quen thuộc vẫn chưa bị cháy, vẫn không có dấu vết mệt mỏi của mẹ. 

 Ba bắt đầu lại công việc khởi nghiệp như kiếp trước. 

 Ông nghĩ rằng với lợi thế tái sinh này, lần này chắc chắn sẽ thành công. 

 Ông đầy tự tin, lấy nhà đi vay tiền để mở công ty. 

 Nhưng do thiếu kinh nghiệm vận hành, công ty mới thành lập chưa một tháng, chuỗi tài chính đã đứt gãy. 

 Mọi chuyện giống hệt như kiếp trước. 

 Ba tôi không thể chấp nhận , tự nhốt mình trong phòng mấy ngày không ra ngoài. 

 Tôi thường nghe thấy ông nhận các cuộc gọi đòi nợ từ ngân hàng. 

 Kiếp trước, ba tôi đã từng đến bước này, là mẹ đã vay tiền để giúp công ty vượt qua khó khăn. 

 Vì , trong lúc khó khăn này, ba lại nghĩ đến mẹ. 

 Sau khi ông ra khỏi phòng, ông ngồi trong phòng khách suốt. 

 Nhiều lần ông lấy điện thoại ra số của mẹ, sắc mặt càng lúc càng khó chịu. 

 “Chắc em cũng tái sinh rồi phải không, Song Yến? Vì mà bao lâu nay không liên lạc với

 “Được, chúng ta đừng liên lạc nữa, sẽ để em thấy rõ, là do em sai! Chính em đã thất bại!” 

 Ba tôi gắng gượng không gọi điện cho mẹ. 

 May mà Hứa Trầm gửi cho ông một thiệp mời. 

Mời ông tham dự một buổi tiệc rượu thương mại, bảo có thể kiếm nhà đầu tư. 

 Ba tôi yên tâm: 

 “Hứa Trầm là tiểu thư thế gia, ấy có chút kiêu ngạo, trước kia tôi từ chối ấy, hôm đó ấy mới cố lạnh lùng với tôi. Cô ấy đâu có ác ý.” 

Ba tôi vẫn luôn nghĩ rằng, việc Hứa Trầm dám công khai tỏ với ông trước mặt mọi người chính là vì coi ông là ánh trăng sáng trong lòng

Cô ấy sẽ mềm lòng và giúp ông. 

 

 Vào ngày tiệc rượu, hệ thống cầu tôi bí mật đi theo Hứa Trầm. 

 Trong buổi tiệc, mọi người đều ăn mặc sang trọng, ba tôi hoàn toàn lạc lõng. 

Vì ngoài việc gửi thiệp mời, Hứa Trầm chẳng gì khác. 

 Ông thậm chí không có một bộ vest lịch sự, đứng giữa đám doanh nhân trong những bộ suit, thật sự rất mất mặt. 

Lúc này, tiếng nhạc du dương vang lên. 

 Một bóng dáng thướt tha xuất hiện ở cầu thang tầng 8, mọi người đều ngẩng đầu lên. 

 Mẹ tôi mặc chiếc váy dạ hội ôm sát, tóc cao, bước xuống cầu thang một cách quý phái và thanh thoát. 

 Ba tôi đứng sững lại. 

 Ông ngẩn ngơ mẹ, người mà trong trí nhớ của ông hoàn toàn khác biệt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...