5
“Con ngốc, đừng mấy chuyện như nữa, đó cũng là cháu của chúng ta, chờ thêm chút đi…”
…
“Rầm” một tiếng, còn chưa xem hết đoạn video, Trịnh Văn Thiến đã chộp lấy cái ly bên cạnh ném thẳng về phía màn hình.
Cô ta co giật cả mặt, sợ hãi đến mức năng lắp bắp:
“Video đó… là ghép… là giả! Chú, dì… hai người phải chủ cho cháu!”
Mẹ chồng thấy ta nước mắt tuôn như suối, đau lòng không chịu , lập tức nhào tới đánh tôi:
“Đồ thất đức! Sao nhà tôi lại rước về đứa con dâu như ! Tôi phải bắt con trai tôi ly hôn với ngay!”
Bà ta vừa gào vừa vung tay tát lên người tôi, như thể trút hết mọi uất ức và căm hận.
Nhưng đến cú đánh thứ ba, Lục Yến Trạch đã túm lấy bà ta, tức giận hét lớn:
“Đủ rồi chưa! Cô ấy còn đang mang thai! Mẹ muốn đánh chết ấy à?!”
Mẹ chồng sững người, chưa kịp lau nước mắt đã chết lặng con trai mình.
Lục Yến Trạch nắm chặt vai bà, chất vấn đầy căm phẫn:
“Có phải ba người các người cùng nghĩ ra trò này không? Giả liệt cũng nghĩ ra ?!”
“Thời Di là vợ con, trong bụng ấy là con của con! Các người còn là con người không? Cô ấy đã gì sai mà phải chịu đựng như ?”
Mẹ chồng không thể tin nổi, đau lòng đứa con trai như phát điên trước mặt:
“Chẳng phải không sao rồi sao? Văn Thiến cũng chỉ là hồ đồ nhất thời…”
“Lúc đó nếu con nghe lời mẹ, cưới Văn Thiến thì đã chẳng có chuyện gì cả! Tự con không nghe lời thì ráng chịu!”
Cha chồng thậm chí còn dùng gậy đánh vào người ta:
“Con đang cái gì ! Vì một người đàn bà mà chất vấn cả cha mẹ mình sao?”
Nhưng Lục Yến Trạch, người từng luôn hiếu thuận, lúc này không hề nhượng bộ, gầm lên giận dữ:
“Con cũng là con người! Con có quyền cưới người mình !”
Nghe tới đó, nước mắt Trịnh Văn Thiến trào ra như suối.
Cô ta đột nhiên đứng bật dậy, như người phát điên lao về phía tôi:
“Tất cả là tại con tiện nhân này! Nếu không có ta, người gả cho ấy đã là tôi rồi!”
Khuôn mặt ta vặn vẹo, tay cầm một vật nhọn không biết từ đâu rút ra.
Lục Yến Trạch mắt mở to, đồng tử co rút, gần như ngay lập tức hất văng con dao khỏi tay ta.
Cảnh sát lập tức đè ta xuống đất khống chế.
Lục Yến Trạch ôm chặt lấy tôi, hoảng loạn chưa hoàn hồn, ta không thể tin dịu dàng, yếu đuối ta từng tin tưởng lại trở thành thế này.
Cuối cùng, cảnh sát dẫn Trịnh Văn Thiến đang gào khóc như điên về đồn.
Mẹ chồng giận đến mức ngồi bệt xuống đất, hằn học Lục Yến Trạch:
“Ly hôn ngay! Cút khỏi con nhỏ đó lập tức!”
Cha chồng thì chẳng buồn giả vờ nữa, gõ mạnh cây gậy xuống đất, chỉ thẳng vào tôi:
“Đẻ con xong, chúng tôi cho một khoản tiền, rồi biến khỏi mắt chúng tôi!”
Nhưng còn chưa kịp để tôi lên tiếng, Lục Yến Trạch đã đỏ bừng cả mặt, chắn trước mặt tôi, cãi nhau ầm ĩ với họ.
Còn tôi, chỉ yên lặng liếc đồng hồ, rồi quay người bắt taxi đến bệnh viện.
Không lâu sau, Lục Yến Trạch bắt đầu gọi điện. Tôi màn hình vài giây, rồi tắt máy.
Ca phẫu thuật diễn ra nhanh chóng. Hai tiếng sau tôi tỉnh lại.
Tôi bụng mình, đã bằng phẳng trở lại.
Không đau lòng, không tiếc nuối, chỉ có một sự bình yên đến tuyệt đối.
Ba ngày sau, tôi trở về nhà.
Lục Yến Trạch vô cùng kích , ra tận cửa đón tôi,
Khom lưng giúp tôi thay dép đi trong nhà.
“Em mấy ngày qua đi đâu ? Anh gọi không , tưởng em gặp chuyện gì, suýt chút nữa báo cảnh sát rồi…”
“Ba mẹ đã về nhà rồi, sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của tụi mình nữa. Trịnh Văn Thiến cũng bị tạm giam, sau này sẽ không dính dáng gì tới ta nữa…”
Anh ta lải nhải không ngừng, tôi cúi đầu ta, phát hiện tóc mai ta đã điểm vài sợi bạc.
Nhưng ta không hề nhận ra, vẫn không ngừng.
Tôi không đáp lại, chỉ lấy từ trong túi ra tờ đơn ly hôn, đặt lên bàn.
Nụ nơi khóe môi Lục Yến Trạch lập tức cứng lại, tay run run cầm lấy tờ giấy.
Sau đó, ta bất ngờ xé tan tành:
“Ba ngày nay em đi chỉ để cái này sao?”
Giọng ta nghẹn lại, quai hàm siết chặt.
Tôi lắc đầu, không chỉ có .
Nhưng tôi không định giấu, liền thẳng thắn :
“Tôi đã đi thai. Đứa bé… không còn nữa.”
Giọng tôi quá đỗi bình thản, đến mức lúc đầu Lục Yến Trạch chẳng phản ứng gì.
Ba giây sau, tức giận trên mặt mới biến thành hoảng loạn.
Anh ta chằm chằm vào bụng tôi như muốn xuyên qua lớp da thịt:
“Em… lừa … em đang dối đúng không?”
Anh ta gượng đến tái nhợt, là câu hỏi, không dám vào mắt tôi.
Giọng ta càng lúc càng thấp, cuối cùng như không thể tự lừa mình nữa, ôm mặt òa khóc nức nở.
Tôi không thèm ta, chỉ đi thẳng vào phòng ngủ, lôi hành lý đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Lục Yến Trạch lập tức lao tới, giật lấy vali từ tay tôi, giữ tôi thật chặt.
6
“Đó là con của ! Cho dù em có muốn phẫu thuật cũng nên hỏi một tiếng chứ!”
Giọng ta nghẹn ngào, đầy bi thương và phẫn nộ đan xen trên gương mặt.
Thấy tôi vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, Lục Yến Trạch như con lạc đà bị bẻ gãy bởi cọng rơm cuối cùng.
Cảm ta đột ngột bùng nổ, giơ tay chỉ vào tôi, hét lớn:
“Cô xứng mẹ sao? Chuyện người lớn tại sao phải liên lụy đến con trẻ? Trần Thời Di, trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi!!”
Nghe đến đây, tôi cuối cùng cũng không nhịn , khẽ nhếch môi .
Nhìn ta khóc đến đứt từng khúc ruột như thế, không biết lại tưởng là người cha tốt bụng.
Nhưng kiếp trước thì sao? Sau khi sinh con, từ nhỏ đến lớn đều là một tay tôi nuôi dạy, đồng hành cùng con.
Dìu nó tập đi, dạy nó chuyện.
Tôi nhớ rõ ngày con lần đầu gọi “ba” và “mẹ”, tôi cũng nhớ rõ vận viên mà con thích nhất.
Tôi càng hiểu những bối rối, hoang mang của con khi bước vào tuổi dậy thì.
Còn Lục Yến Trạch khi đó ở đâu?
Anh ta đang cùng “ em tốt” của mình đi xem phim, phơi nắng trên bãi cỏ.
Anh ta không quan tâm đến chuyện học hành của con, không để ý cảm , thậm chí chẳng thèm để tâm đến sức khỏe của nó.
Tôi nhớ, trước khi con nhảy lầu, nó từng muốn chuyện với Lục Yến Trạch một lần.
Nhưng lúc đó ta gì?
Anh ta vội vàng đẩy xe lăn đi, xô đẩy con sang một bên, đưa Trịnh Văn Thiến đi chụp ảnh cổ phục.
Chỉ cần nhớ lại ánh mắt của con lúc ấy, tim tôi lại đau như bị dao cắt.
Tôi buộc bản thân phải thoát khỏi hồi ức, ngẩng đầu Lục Yến Trạch, giọng mệt mỏi:
“Có thể tôi không phải là người mẹ tốt, chắc chắn không phải là một người cha tốt.”
Thấy ta định phản bác, tôi ngắt lời:
“Anh có nhớ ngày tôi xác nhận mang thai không? Có biết tôi đi khám thai khi nào không? Có biết tôi thèm ăn gì, ghét ăn gì sau khi có thai không?”
Lục Yến Trạch sững người tại chỗ, mặt khi xanh khi đỏ.
Bởi vì những câu hỏi đó, ta không trả lời nổi một câu nào.
Tôi chẳng hề thất vọng, vì đáp án tôi đã rõ từ lâu.
“Một người cha tốt không phải chỉ cần hô khẩu hiệu. Anh không hề đứa trẻ đó như những gì .”
“Nó chỉ là cái cớ để trút giận lên tôi, là công cụ để chứng minh mình không vô dụng.”
Tấm lưng từng cao ngạo của Lục Yến Trạch chùng xuống rõ rệt.
Đ/ọ.c full tại page G(óc N/hỏ c.ủa Tuệ L!â.m
Mặt ta căng cứng, môi trắng bệch mím chặt, không còn chút khí thế của người vừa mới quát tháo tôi.
Tôi cũng chẳng muốn thêm lời nào nữa, vì chỉ cần thêm một giây cũng đủ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
“Tối thứ Hai tới, chúng ta đến Cục Dân chính.”
Lần này, Lục Yến Trạch không ngăn tôi lại.
Tôi dọn đến căn hộ mà tôi đã sẵn từ trước.
Tôi là người lấy chồng xa, quê ở một thị trấn nhỏ phía Nam.
Đó cũng là lý do cha mẹ Lục dám coi thường tôi như , vì nơi đây không có người thân bên tôi.
Buổi tối, tôi nhận cuộc gọi từ đồn cảnh sát, Trịnh Văn Thiến cầu hòa giải.
Tôi không nghĩ ngợi, lập tức từ chối.
Cô ta không bị giam bao lâu, tôi nhất định phải để lại vết nhơ trong hồ sơ của ta.
Đã vài tiếng trôi qua từ khi Trần Thời Di rời đi, mà Lục Yến Trạch vẫn không thể tin ấy thật sự muốn ly hôn.
Anh ta lặng lẽ căn phòng ngủ trống rỗng, trong lòng như có một lỗ hổng lớn gió lùa qua không cách nào lấp đầy.
Anh ta đã gần như cắt đứt với cha mẹ mình… vẫn là quá muộn.
Trần Thời Di đúng, có lẽ ta thật sự chưa từng đứa trẻ ấy đến mức đó.
Chỉ là mượn danh đứa bé để trút giận lên Trần Thời Di, trong toàn bộ sự việc này, ta đã hoàn toàn trở thành một kẻ cặn bã.
Cha mẹ ta đã dệt nên một lời dối nực đến lố bịch, lỗ hổng chằng chịt, mà ta vẫn mù quáng tin theo.
Tim đập dồn dập, Lục Yến Trạch đột ngột giơ tay tát liên tiếp vào mặt mình, chỉ mong lòng mình bớt khó chịu.
Nhưng vô ích, bởi vì nỗi đau đớn trong tim ta đã gần như bóp nghẹt hơi thở.
Đúng lúc ấy, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Bạn thấy sao?