Cuộc Đời Lệch Hướng – Chương 7

7

 

Sáng hôm sau, tôi đứng chặn trước cửa nhà họ.

 

Người ra đầu tiên là Chu Hoài An.

 

Khi thấy tôi, mắt ấy sáng lên.

 

"Dư Huệ, em về rồi à? Mấy năm rồi chúng ta không gặp..."

 

"Ai đó ngoài kia?" Tô Nam đi ra, mặc áo khoác bông, tóc tai rối bù.

 

Thấy tôi, ta lập tức kéo Chu Hoài An đứng sau mình, còn ấy một cái, quay sang tôi :

 

"Cô đến gì?"

 

Tôi ta.

 

Chỉ mới mấy năm không gặp, dũng cảm ngày nào giờ đã trở thành một người phụ nữ lôi thôi, khuôn mặt đầy bụi bẩn.

 

"Xem... xem gì mà xem! Tôi mới thức dậy."

 

Cô ta tôi, tôi vẫn mặc bộ đồ mùa đông thời thượng của Nam Thành, tóc dài xõa vai. Cô ngày xưa học nghề ở xưởng dệt đã hoàn toàn thay đổi.

 

"Thư tố cáo là do viết phải không?"

 

"Cái... cái thư tố cáo gì?" Cô ta ánh mắt tránh đi, nhất quyết phủ nhận.

 

"Một thư tố cáo không có chứng cứ không thể tôi, , vu khống sinh viên đại học, có thể ngồi tù đấy."

 

"Cái gì?" Cô ta rõ ràng không hiểu gì.

 

Tôi chỉ nhẹ nhàng dọa ta, mặt ta đã biến sắc.

 

Nhưng miệng thì vẫn kiên cường: "Thư tố cáo gì chứ, tôi không hiểu."

 

Tôi lấy phong bì của thư tố cáo ra, giơ lên cho ta xem.

 

"Đây, chính là bằng chứng. Ngày xưa khi chuẩn bị thi đại học, đã lấy bài thi của tôi, còn vẽ vẽ, viết viết lên đó. Cho nên chữ viết của tôi nhớ rất rõ. Tôi còn giữ bài thi đó, tôi có thể mang nó đến đồn công an để tố cáo . Đến lúc đó, sẽ biết liệu có ngồi tù không."

 

Cô ta giơ tay định giật lấy phong bì của tôi.

 

Tiếc là ta thấp hơn tôi nửa cái đầu, không với tới.

 

Tôi liếc mắt Chu Hoài An bên cạnh, ấy chỉ đứng tôi, không quan tâm đến bộ dạng xấu hổ của vợ mình.

 

Thì ra ta cũng chẳng Tô Nam đến .

 

Đàn ông, thật đáng khinh!

 

Khi tôi quay lưng bỏ đi, Tô Nam gào lên chửi tôi, chửi Chu Hoài An, cùng với hàng xóm ầm ĩ.

 

Tuy nhiên, từ đó về sau, tôi không còn bị người khác tố cáo vu vơ nữa.

 

—-----------

 

Tốt nghiệp đại học, tôi phân công về tại tòa soạn báo tỉnh.

 

Với kinh nghiệm viết bài liên tục trong suốt mấy năm qua, tôi rất hiểu những gì độc giả thời nay muốn đọc.

 

Ba năm trôi qua, tôi đã cho một chuyên mục trở thành hàng đầu toàn quốc và bổ nhiệm phó tổng biên tập chuyên mục.

 

Tòa soạn báo ở quê tôi muốn học hỏi kinh nghiệm.

 

Lãnh đạo đã cử tôi và hai đồng nghiệp khác đến để hướng dẫn.

 

Vậy là tôi lại gặp Chu Hoài An.

 

Hôm đó, sau khi hoàn thành công việc, tôi và các đồng nghiệp chuẩn bị tan sở để đi mua ít đồ dùng sinh hoạt ở cửa hàng.

 

Trước cửa tòa soạn, một nhóm người đang tụ tập ầm ĩ cãi nhau.

 

Đồng nghiệp : "Là người của nhà máy sợi bên cạnh."

 

Tôi hỏi: "Có chuyện gì ?"

 

"À, họ đến để thúc giục đơn đặt hàng cho nửa năm sau. Giờ sản phẩm của nhà máy sợi không bán nữa. Họ đi khắp nơi để tìm đơn vị tiêu thụ. Bây giờ có nhiều cửa hàng nhỏ, bán hàng vừa tốt vừa rẻ, ai còn muốn mua hàng của họ nữa! Tôi thật, không lâu nữa những nhà máy cũ này sẽ không trụ nổi đâu."

 

Đồng nghiệp tôi đúng.

 

Lúc đó, nền kinh tế kế hoạch đang chuyển đổi sang nền kinh tế thị trường.

 

Trong kiếp trước, tôi là một trong những người cuối cùng ở lại việc tại nhà máy.

 

Ở kiếp trước, tôi là người cuối cùng ở lại trong nhà máy.

 

Còn Chu Hoài An thì đã sớm toàn tâm theo đuổi vẽ tranh, xin nghỉ phép không lương và không còn thu nhập.

 

Vẫn là tôi, đã gửi các bản phác thảo của ấy đến các tòa soạn báo để đổi lấy chút ít thu nhập.

 

Sau này, khi ta nổi tiếng, tìm lại những bức tranh cũ và trách tôi vì đã bán chúng đi.

 

Anh ta sao biết , nếu không bán đi, chỉ dựa vào lương của tôi, sao nuôi cả gia đình?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...