6
Lúc học năm cuối, một hôm sau giờ học, thầy gọi tôi đến văn phòng.
Thầy nghiêm mặt : "Em biết là trường quy định sinh viên không đương, đúng không?"
"Em biết, trường đã thông báo nhiều lần rồi."
"Vậy tại sao em còn đương?"
Tôi rất ngạc nhiên: "Thầy, em đâu có đương đâu! Em rất ít chuyện với các nam."
"Em xem cái này." Thầy đưa cho tôi một tờ giấy.
Trên đó liệt kê những hành vi không đứng đắn của tôi cả trong trường lẫn ngoài trường.
Nói rằng tôi không về nhà vào kỳ nghỉ, nhân lúc trường vắng vẻ, đã dẫn đàn ông ngoài trường vào.
Không có tên người gửi.
Tôi suy nghĩ một chút, trong trường, tôi chưa bao giờ có mâu thuẫn với bè.
Tôi còn thường xuyên thảo luận với các trong ký túc xá về cách viết bài để dễ dàng đăng báo, kiếm nhuận bút.
Còn chuyện trò với nam thì càng ít.
Chỉ có một lần, đó là với Ngô Thành.
Lần đó là vào kỳ học đầu tiên, sau khi có kết quả điều tra, tôi gặp ta .
Anh ta chỉ một câu: "Hóa ra mới là Dư Huệ."
Sau đó, chúng tôi chỉ gặp nhau thoáng qua ở căng tin.
Tôi hỏi thầy: "Đây là vô căn cứ, chẳng phải là vu khống sao? Thầy, không nên chỉ vì một lá thư không đầu không đuôi như mà trách em."
Thầy thở dài: "Em biết đó, hiện nay trường nghiêm cấm sinh viên đương. Điều này ảnh hưởng đến việc đánh giá tốt nghiệp và phân công công việc. Tôi biết kết quả học tập và thái độ của em luôn tốt. Các cũng rất thích em, em cũng phải ý. Nếu thư này đã đến tay tôi thì coi như xong. Tôi không muốn nhận thêm bất kỳ thư tố cáo nào nữa."
Tôi cảm thấy còn có nghi vấn.
Hỏi: "Thầy, em có thể hỏi lá thư này gửi từ đâu không? Em có thể xem phong bì không?"
Thầy đưa phong bì cho tôi.
Tôi phát hiện ra lá thư này gửi từ thành phố bên cạnh, chính là quê tôi.
Lập tức tôi hiểu ra là ai đang phiền mình.
Đã mấy năm rồi, mà Tô Nam vẫn còn quậy .
—-----
Nhân dịp kỳ nghỉ đông, tôi về quê một chuyến.
Trong mấy năm qua, tôi chỉ về quê mấy lần.
Mỗi lần về, tôi chỉ ở lại hai ba ngày rồi lại đi.
Tôi đã không gặp Chu Hoài An và Tô Nam nữa.
Lần này về, tôi mới biết họ đã kết hôn.
Sau đó, Tô Nam nhờ vào mối quan hệ của Chu Hoài An, lại vào xưởng dệt, còn chuyển thành công nhân chính thức.
Họ phân một căn phòng trong khu nhà công nhân, cũng trong cùng một dãy với nhà tôi.
Không lạ gì Tô Nam biết tôi không về nhà vào kỳ nghỉ.
Bố tôi dẫn em trai đi thăm ông bà nội.
Chị tôi ở ký túc xá, nhà chỉ còn tôi và mẹ.
Bây giờ mẹ đối xử với tôi tốt hơn nhiều.
Bà sợ tôi tốt nghiệp rồi sẽ bị phân công công tác ở xa, không bao giờ về nữa.
Mỗi lần tôi về, bà đều món ngon cho tôi, cố gắng dỗ dành tôi.
Tối, tôi ngủ trong phòng nhỏ của em trai, nghe thấy có người đang cãi nhau ngoài cửa sổ.
"Ngày xưa nếu tôi đi học đại học, cần gì phải chen chúc trong căn phòng nhỏ thế này? Chưa bằng ký túc xá của tôi nữa. Đâu phải tại tôi vô dụng đâu." Là giọng Tô Nam.
"Tôi đã gửi thư tố cáo rồi. Hừ! Tôi không tin họ sẽ còn bao che cho ấy. Vẽ cái gì, cái tranh rách nát của có gì để vẽ! Không nghĩ đến việc thăng chức, suốt ngày chỉ lo vẽ tranh."
"Cãi cọ gì nữa, nửa đêm rồi, không để ai ngủ à!"
Có người mở cửa sổ và lên, và tiếng ồn ngoài cửa sổ bỗng im bặt.
Trong kiếp trước, cũng vào lúc này, Chu Hoài An bắt đầu quan tâm đến hội họa.
Dù tôi không hài lòng về việc ấy ngày nào cũng vẽ tranh, không lo nghĩ gì khác, tôi cũng không than phiền quá nhiều, một mình gánh vác áp lực cuộc sống.
Vì tôi nhận ra tranh vẽ thật sự rất đẹp, ấy có tài năng trong lĩnh vực này.
Còn Tô Nam, xem ra chẳng bao giờ chiều chuộng ấy.
Bạn thấy sao?