5
Lần này, tôi ra ngoài mà không cho họ biết.
Có thể là cảnh sát điều tra đến nhà tôi, họ biết rồi nên đến hỏi tôi.
Khi nhận cuộc gọi, tôi mới biết, người gọi không phải là gia đình tôi.
Mà là Chu Hoài An.
Ngay từ đầu, ấy đã tức giận quát tôi.
"Dư Huệ, chạy đến Đại học Nam Thành gì?"
"Hừ, tôi đến gì, chắc rõ lắm rồi."
"Nhanh chóng quay về đi, chẳng phải luôn thích tôi sao? Chúng ta có thể kết hôn ngay bây giờ. Việc học đại học, để Tô Nam học thay . Cô ấy cần đại học hơn ."
Tôi chỉ cảm thấy không thể nổi.
Anh ta những lời này sao!
"Chu Hoài An, có tư cách gì mà đưa giấy báo nhập học của tôi cho ấy, còn giả giấy tờ cho ấy thay tôi học đại học. Tôi cho biết, cảnh sát cũng sẽ điều tra , không thể thoát đâu."
"Em bậy bạ gì thế, Dư Huệ!" Chu Hoài An đột nhiên hạ giọng, "Anh không gì cho ấy cả. Ý là, em thông minh, ham học, có thể thi lại vào năm sau. Còn Tô Nam thì khác, ấy đã nghỉ việc ở xưởng rồi. Giờ ấy không có việc , nếu không thể học đại học thì sao? Mẹ ấy sẽ đánh chết ấy mất. Dư Huệ, em quay về đi, chúng ta kết hôn đi. Anh biết em luôn thích . Nếu em đi học đại học, sẽ không lấy em nữa."
Tôi nhận ra, khi con người giận đến cực điểm thì lại có thể .
"Anh nghĩ là ai? Ai thèm lấy ."
Tôi cúp máy, không muốn chuyện với ta nữa.
Lúc đó tôi với ông ở phòng truyền tin: "Chú, người này là ở quê tôi, cứ bám riết tôi, nếu ta gọi lại, cứ mắng ta là ."
"Được rồi, không vấn đề gì."
—--
Một tháng sau, kết quả điều tra của cảnh sát đã có.
Tôi đúng là Dư Huệ thật.
Trường học đã sắp xếp lại việc nhập học cho tôi, và phân cho tôi ký túc xá mới.
Tôi cũng hỏi về kết quả xử lý Tô Nam.
Giáo viên : "Việc này trường ta chưa có tiền lệ. Hơn nữa, em đã báo cảnh sát rồi, cứ để cảnh sát xử lý."
Nhưng chờ rất lâu, tôi nhận ra ấy không nhận hình nặng nào.
Vì lúc này pháp luật vẫn chưa hoàn thiện.
Cô ấy chỉ bị phê bình và giáo dục mà thôi.
Còn tôi, đã học bổ sung rất nhiều bài.
Tôi bận rộn học lại và chăm lo việc học, chẳng còn tâm trí nghĩ đến họ nữa.
Tôi đã lấy lại những năm tháng đại học đã bỏ lỡ trong kiếp trước.
Lần này, tôi tự do đắm mình trong đại dương tri thức, thoải mái thỏa mãn những khát khao học hỏi.
Ngoài giờ học, tôi còn viết bài cho các báo và tạp chí.
Kiếm thêm chút tiền nhuận bút.
Cuộc sống hàng ngày bận rộn đầy ý nghĩa.
Và không biết từ khi nào, một học kỳ đã sắp kết thúc.
Trong thời gian này, gia đình tôi cũng biết tôi đã vào đại học, và trong các lá thư gửi tôi, họ đã trở nên lịch sự hơn rất nhiều.
Em trai tôi trong lá thư gần đây đã truyền đạt lời mẹ tôi muốn .
Bà ấy : "Con thứ hai của mẹ giỏi thật, tự mình thi đậu vào đại học, mọi người trong khu nhà công nhân đều khen con! Con cũng cho gia đình chúng ta nở mày nở mặt."
Bà còn mọi người đều mong tôi về nhà ăn Tết.
Tôi biết để nhận lời khen từ bà là rất khó khăn.
Trong kiếp trước, dù tôi gì, bà cũng không hài lòng.
Sau khi tôi kết hôn với Chu Hoài An, có mâu thuẫn, bà cũng mắng tôi.
Hình như Chu Hoài An là con trai ruột của bà, còn tôi chỉ là nàng dâu không quý.
Tôi đã trả lời em trai rằng: "Nhà không có chỗ, chị sẽ không về nhà trong kỳ nghỉ. Thay chị hỏi thăm bố mẹ và chị ."
Sau này em trai tôi lại gửi một lá thư, không cần nghĩ cũng biết mẹ tôi chắc chắn mắng tôi là bất hiếu.
Tôi không mở ra mà trực tiếp bỏ vào thùng rác.
Bạn thấy sao?