6.
Hôm sau, cảnh sát tìm thấy mẹ ở Phụng Minh Sơn, một vùng ngoại ô.
Khi tôi chạy đến nơi, bà cúi đầu ngượng ngùng, trông chẳng khác nào một đứa trẻ mắc lỗi.
Bà :
“Các đồng chí cảnh sát, tôi không định tự sát đâu, chỉ là lúc nên viết bậy thôi.”
Cảnh sát liền nghiêm túc giáo huấn mẹ một trận. Bà lí nhí đáp lời, hứa rằng sẽ không thêm phiền phức nữa.
Chờ cảnh sát rời đi, tôi tiến đến hỏi:
“Mẹ không phải muốn đi du lịch sao? Điểm đến của mẹ chính là Phụng Minh Sơn à?”
Phụng Minh Sơn chỉ là một khu du lịch nhỏ ở thành phố chúng tôi, đi tàu điện ngầm nửa tiếng là tới. Cuối tuần, rất nhiều người đến đây leo núi.
Mẹ có chút mất tự nhiên:
“Không sao? Mẹ chỉ muốn đến Phụng Minh Sơn thôi.”
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng:
“Con không tin.”
Mẹ hỏi: Tại sao?”
Tôi :
“Mẹ chẳng phải luôn muốn đi đảo Hải Nam, muốn đi thảo nguyên Mông Cổ, thậm chí còn muốn du lịch châu Âu cơ mà?”
Mẹ ngạc nhiên:
“Con nhớ hết sao?”
Tôi đáp:
“Mẹ đã quá nhiều lần rồi, rất khó để quên.”
Mẹ chỉ : “Ồ.”
Chúng tôi cứ thế chậm rãi bước đi trong cơn gió sớm, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không ai nhắc lại chuyện tự sát, cũng không ai khơi gợi lại mọi chuyện. Chúng tôi ngầm hiểu mà giữ im lặng.
Xung quanh Phụng Minh Sơn rất đông người. Mặt trời từ từ nhô lên từ phương Đông sương mù lượn lờ khắp nơi.
Tôi hỏi:
“Vậy tại sao không đi Hải Nam hoặc Mông Cổ?”
Mẹ thở dài:
“Hầy, đi nửa đường mới nhận ra mình không còn tiền. Trong ví WeChat chỉ còn 80 tệ, chẳng đi đâu . Muốn về nhà lấy tiền thì… thư tuyệt mệnh đã viết, lời cũng ra rồi, quay về chẳng phải bị con chết à?”
Tôi bật :
“Mẹ đưa thẻ ngân hàng cho con mà không để lại chút tiền đi đường cho mình à?”
Bà phất tay:
“Lúc đó đang , nào nghĩ nhiều như thế!”
Tôi lên:
“Thôi rồi, con sẽ nhạo mẹ đấy, ha ha ha!”
Mẹ cũng bật theo.
Cứ thế, tôi tìm mẹ. Không có cảnh nước mắt rơi như mưa, cũng chẳng có màn giãi bày tâm sự đầy cảm , chỉ là những điều rất bình thường.
Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa leo núi, thật sự trông giống như đang đi du lịch . Đi nửa đường, mẹ không đi nổi nữa.
Tôi bước đến, ngồi xuống:
“Lên đi mẹ.”
Mẹ ngạc nhiên:
“Con định cõng mẹ à?”
Tôi :
“Thử xem sao, nếu không nổi thì thôi.”
Mẹ không nhúc nhích.
Tôi bảo:
“Qua cơ hội này là không còn nữa đâu.”
Bà lẩm bẩm:
“Cả đời này chưa từng con cõng, phải thử một lần chứ.”
Bà nằm lên lưng tôi.
Tôi thử nhấc lên—!
Bà rất nhẹ.
Mẹ bỗng nhiên :
“Mẹ nhớ hồi con còn nhỏ, mẹ đi giao đồ ăn, con nhóc đáng ghét nhà này không chịu đi, mẹ đành phải cõng con.”
Tôi :
“Hình như có thật, hôm nay coi như con trả lại rồi.”
Mẹ ôm lấy cổ tôi:
“Mẹ còn hát nữa.”
Tôi :
“Vậy con cũng hát cho mẹ nghe.”
Thế là tôi vừa cõng mẹ, vừa cất tiếng hát.
Gió sớm lành lạnh, lướt qua khuôn mặt. Đi mãi cũng mệt, tôi dừng lại. Mẹ nhảy xuống khỏi lưng tôi, hai mẹ con ngồi nghỉ trên con đường lát đá.
Tôi buột miệng hỏi:
“Mẹ, năm xưa sao mẹ lại sinh con? Có phải để dưỡng già không?”
Bà đáp hờ hững:
“Đương nhiên có nghĩ đến chuyện đó chứ.”
Tôi ngạc nhiên:
“Mẹ dám thừa nhận luôn à?”
Bà :
“Trước kia không dám, bây giờ thì dám rồi.”
Tôi hỏi:
“Vì sao?”
Bà :
“Vì đã buông bỏ, không còn bận tâm nữa.”
Tôi: “Ồ.”
Mẹ xa xăm, hồi tưởng lại chuyện cũ:
“Năm đó mẹ là một rất hiện đại, một 9x đời đầu. Ban đầu không gặp người đàn ông phù hợp nên quyết định không kết hôn, không sinh con. Đến năm 33 tuổi, gặp ba con, bỗng cảm thấy kết hôn cũng không tệ, thế là cứ thế mà lấy nhau.”
Mẹ tiếp tục kể:
“Lúc mới kết hôn, ba mẹ không định chọn cuộc sống không con cái, vẫn luôn muốn có một đứa trẻ, mãi không có.”
“Cố gắng nhiều năm, đi khắp nơi chữa trị cũng không . Sau đó thử thụ tinh ống nghiệm, kết quả năm lần vẫn không thành. Ba con thấy mẹ ngày càng yếu, tâm trạng cũng sa sút, nên bảo mẹ dừng lại, cứ hai người sống tốt với nhau là rồi.
“Thế là bọn mẹ quyết định sống mà không có con. Cuộc sống cũng khá ổn, còn nghĩ rằng sẽ như thế đến cuối đời. Không ngờ đến ngoài 40 tuổi, mẹ lại mang thai.”
“Ba con vui đến phát điên, nghĩ đây là món quà ông trời ban tặng, nhất định muốn giữ lại đứa trẻ này. Mẹ cũng rất muốn giữ con.”
“Khi tuổi tác lớn dần, con người ta sẽ mất đi hứng thú với nhiều thứ, lại khao khát một đứa trẻ đáng , hoạt bát. Hơn nữa, cũng phải nghĩ đến chuyện dưỡng già, sinh con cũng là một phần trong tính toán đó. Đây cũng là một phần ích kỷ của mẹ.”
“Nói chung, mọi chuyện là như . Một là bọn mẹ thật sự mong có con, đúng lúc con đến, hai là cũng có chút riêng tư ích kỷ, thế là quyết định sinh con.”
Tôi khẽ gật đầu, không hề ngạc nhiên.
Trước khi đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chuẩn bị tinh thần từ lâu. Dù mẹ có gì, tôi cũng có thể chấp nhận. Mẹ cũng chỉ là một con người bình thường, không phải thánh nhân. Có ích kỷ cũng chẳng có gì sai.
Bà tôi, đồng thời cũng mong tôi sẽ chăm sóc bà khi về già—hoàn toàn hợp lý.
Tôi :
“Mẹ có ích kỷ, con cũng có. Những năm qua con rất ghét phải chăm sóc mẹ. Con còn nhỏ, mà lúc nào cũng phải lo cho mẹ, sau này cũng phải tiếp tục. Nghĩ đến thôi đã thấy mệt mỏi.”
Tôi cũng không phải thánh nhân, chỉ là một con người bình thường. Vì thế, trong lòng tôi mới đầy mâu thuẫn.
Tôi tiếp tục :
“Rất nhiều lần con đã mong mẹ chết sớm một chút, đừng kéo con xuống nữa.”
Mẹ cúi đầu đầy ngượng ngùng:
“Mẹ xin lỗi.”
Một sự im lặng kéo dài.
Sau một lúc lâu, tôi xa xăm, chậm rãi :
“Nhưng nếu mẹ chết, con sẽ trở thành một đứa trẻ không có mẹ, một đứa trẻ mồ côi. Con sẽ rất đáng thương, sẽ đau lòng lắm, rất rất đau lòng…”
“Tối qua con đã nghĩ rất nhiều. So với việc không có mẹ, có lẽ cả đời này phải chăm sóc mẹ cũng không tệ đến mức ấy.”
Tôi quay đầu, nghiêm túc bà:
“Mẹ, ba mất từ sớm, con cũng không có họ hàng thân thích nào, trên thế giới này chỉ còn mỗi mẹ là người thân duy nhất…”
“Mẹ đừng chết, đừng để con thành trẻ mồ côi, không?”
Bạn thấy sao?