Tôi thoáng qua chiếc CD trên bàn.
Nó từng là thứ quan trọng nhất của ba tôi.
Ông từng , nếu không có chiếc CD này, có lẽ ông đã không kết giao với Giang—người hợp cạ nhất của mình.
Họ cùng khởi nghiệp, tay trắng nên sự nghiệp.
Từng giúp đỡ nhau, từng dìu nhau đứng dậy vào những ngày tháng khó khăn nhất.
Chiếc CD này chính là tín vật mà họ đã trao đổi trong những ngày nghèo khổ nhất.
Là biểu tượng cho một không tin vào số mệnh, mà tự mình vỡ định kiến để xây dựng nên cơ đồ.
Nhưng hôm nay, nó gửi trả lại cho Giang.
Tôi thản nhiên :
“Ba cháu , giờ thì hai người đã thanh toán xong nợ nần rồi.”
Chú Giang nhíu mày, không gì, trong mắt hiện lên một cảm khó diễn tả.
Tôi tiếp tục:
“Chú Giang, ba cháu sớm đã biết đó là .”
“Hôm đó, dù camera trong công ty có bị hỏng, ba cháu có thói quen lắp một chiếc camera nhỏ trong văn phòng riêng.”
“Nên ông ấy biết, chính đã điều đó.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của Giang thoáng hiện nét hối hận, giọng trầm xuống:
“Đúng, có lỗi với ba cháu.”
Tôi bình tĩnh :
“Lúc đầu, ba cháu rất tức giận. Nhưng sau đó, ông ấy nghĩ lại, và quyết định bỏ qua. Dù sao cũng chỉ là sản, không ai mất mạng.”
“Chú cũng biết tính ba cháu, ông ấy quá mềm lòng, thật sự không thích hợp kinh doanh.”
“Nhưng ông ấy cũng rất cố chấp. Những gì đã , khiến ông ấy không thể nào tha thứ.”
Ba tôi không cầm đoạn video ấy đi đối chất với Giang, cũng đủ để cho thấy thái độ của ông.
Ông không muốn trách cứ người em cũ của mình, cũng không muốn truy hỏi vì sao lại bị phản bội.
Tôi cũng .
Không oán trách Giang.
Có lẽ bởi vì, từ rất lâu, ba tôi đã chán ghét công việc kinh doanh.
Đứng ở vị trí cao, luôn có những nỗi khổ riêng.
Ông ấy vẫn thường , ông ngưỡng mộ những người bình thường,
Chỉ cần đi , rồi về nhà quây quần bên gia đình.
Không phải như ông, luôn phải tranh đấu, thậm chí thời gian dành cho gia đình cũng chẳng có.
Ông cũng thấy áy náy, vì luôn để mẹ tôi một mình trong căn biệt thự trống trải.
Giờ đây, dù cả nhà đã nghèo rớt mùng tơi, vẫn bên nhau.
Có nhau, nghĩa là có lực để lại từ đầu.
“Các cháu đang sống ở đâu?”
Chú Giang đưa tay định nắm lấy tay tôi, giống như trước đây.
Nhưng khi gần chạm vào, ấy lại đột ngột rút về:
“Ý là, nếu có khó khăn gì, cứ với .”
Tôi nhẹ, từ chối khéo:
“Chúng cháu vẫn ổn.”
Chú ấy thở dài, đặt chiếc CD vào ngăn kéo:
“Vậy số tiền này cháu cầm lấy, dù sao chiếc CD này cũng không thể nhận không, ít nhất cũng coi như quà của một người cũ.”
Tôi không từ chối tấm séc.
Dù gì thì lúc này, chúng tôi cũng thực sự cần tiền.
Tôi gật đầu cảm ơn, cất nó vào túi.
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng chó sủa.
Là Giang Thanh Ngư.
Tôi vội vàng đi mở cửa, quả nhiên thấy Giang Minh Trần vẫn chưa rời đi.
Cậu ta ngang nhiên bước vào, hỏi thẳng:
“Ba, những gì ấy có phải thật không? Chính ba đã…”
“Tại sao?!”
So với tức giận, trong mắt cậu ta còn nhiều hơn sự bất lực.
Chú Giang trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
“Có những chuyện, con vẫn chưa hiểu đâu.”
Giang Minh Trần chậm rãi quay sang tôi, đôi môi mấp máy, ánh mắt ngập tràn áy náy.
Tất cả những điều cậu ta muốn , cuối cùng chỉ còn lại một câu:
“Xin lỗi.”
Tôi vươn tay xoa nhẹ đầu cậu ta:
“Có phải lỗi của cậu đâu.”
Phía sau, Giang khẽ thở dài:
“Thanh Ngữ, có thể dẫn đường giúp không? Chú muốn gặp ba cháu.”
14
Sau bữa tiệc sinh nhật, Giang và Giang Minh Trần cùng đến căn hộ của chúng tôi.
Căn hộ nhỏ bé, thậm chí còn có vết thấm nước trên trần nhà.
Giang Minh Trần đi lên cầu thang xi măng, nhíu chặt mày.
Đến khi tôi mở cửa, chân mày cậu ta càng nhíu chặt hơn.
Tôi huých nhẹ khuỷu tay cậu ta:
“Biểu cảm gì thế?”
Cậu ta lập tức giãn mặt ra:
“Không có gì.”
Tôi hài lòng gật đầu.
Ba mẹ tôi đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách.
Khi thấy Giang, ánh mắt ba tôi rất bình thản, không có bất kỳ cảm thừa thãi nào.
Không còn thân thiết như trước, cũng không hề có oán hận.
Họ tìm một cái cớ, bảo chúng tôi vào phòng.
Phòng tôi rất nhỏ.
Một chiếc giường, một cái bàn, đã chiếm gần hết không gian.
Giang Minh Trần đứng ngay cửa, chẳng chịu bước vào.
Cũng phải, với chiều cao gần mét chín của cậu ta, suýt nữa đụng trần nhà rồi.
“Cậu định đứng mãi ở cửa à?”
“Tôi ngồi đâu?”
Tôi vỗ nhẹ lên giường:
“Ở đây.”
Giang Minh Trần đỏ bừng tai.
Tôi trêu chọc:
“Sao , bình thường thiếu gia nhà họ Giang chơi bời giỏi lắm mà, vào phòng con thì lại căng thẳng à?”
Giang Minh Trần lườm tôi, tai càng đỏ hơn:
“Khác nhau đấy.”
“Khác chỗ nào?”
Cậu ta cắn răng, thẳng vào mắt tôi:
“Lâm Thanh Ngữ, cậu biết tôi thích cậu mà. Đừng trêu tôi nữa.”
Câu tỏ bất ngờ khiến không khí trong phòng đột nhiên trở nên nóng lên.
15
Phòng này cách âm không tốt.
Dù đóng cửa, tôi vẫn nghe rõ cuộc chuyện ngoài phòng khách.
Nghe qua mấy câu, tôi đã hiểu một chuyện.
Chú Giang đến đây là vì Giang Minh Trần.
“Anh yên tâm, chuyện giữa chúng ta là chuyện của thế hệ này, không liên quan đến thế hệ sau.”
“Thằng bé Minh Trần, tôi cũng nó lớn lên. Quan hệ giữa nó và Thanh Ngữ, tôi đều biết rõ.”
“Chỉ cần Thanh Ngữ thích, chúng tôi không phản đối.”
…
Chú Giang chân thành một câu:
“Cảm ơn.”
Trước khi rời đi, ấy để lại một tấm séc.
Nói là đưa cho tôi.
Ba tôi không quyết định thay tôi mà hỏi:
“Con , con có muốn nhận không?”
Tôi sang Giang Minh Trần, thấy cậu ta đang căng thẳng mình.
Tôi bật , thản nhiên đáp:
“Nhận chứ, tại sao lại không?”
16
Sau khi trở lại trường, rất nhiều người đến dò hỏi tôi:
“Thanh Ngữ, cậu với Giang Minh Trần đang quen nhau à?”
“Hả? Sao các cậu nghĩ ?”
“Còn phải hỏi sao? Chưa tan học mà thiếu gia Giang đã đứng ngoài cửa đợi cậu rồi.”
Tôi theo hướng bọn họ chỉ, quả nhiên thấy một bóng dáng nổi bật giữa đám đông.
“Mà này, Giang Minh Trần trước đây thích ăn mặc ngầu lắm mà? Sao bây giờ lại trông như một con cún ngoan ngoãn thế này? Công lao của cậu à?”
“Chắc chắn là nhờ Thanh Ngữ rồi. Giang thiếu gia bây giờ rõ ràng là bị vợ quản nghiêm!”
Tôi .
Chuông tan học vừa vang lên, tôi chuẩn bị ra khỏi lớp thì vô bị ai đó đụng phải.
Ngẩng đầu lên, hóa ra là Cố Tuấn.
Hắn thấy tôi thì lập tức hoảng hốt, vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi chị dâu! Tôi không có mắt đường! Tôi to gan quá rồi!”
Mấy tên thiếu gia đứng bên cạnh hắn cũng nhanh chóng hùa theo:
“Chị dâu, xin lỗi chị!”
Tôi cau mày khó hiểu, đi đến bên cạnh Giang Minh Trần, hỏi:
“Cậu gì với bọn họ ? Sao ai cũng sợ tôi thế?”
Giang Minh Trần thản nhiên nắm lấy tay tôi:
“Trước đây bọn họ chẳng phải cũng sợ cậu sao?”
Có à?
“Nhà họ Lâm có sụp đổ thì sao chứ, tôi vẫn sẽ chống lưng cho cậu. Cậu vẫn là tiểu thư nhà họ Lâm có thể đánh gục cả đám người.”
17
Buổi tối, khi Giang Minh Trần đưa tôi về ký túc xá, tôi cờ gặp Thẩm Nghiên.
Cô ấy vẫy tay với tôi, vui vẻ chạy tới, lướt qua Giang Minh Trần, ôm chặt lấy tôi.
Tôi suýt nghẹt thở.
Cô ấy chớp chớp mắt, hỏi tôi bằng giọng chân thành:
“Chị thực sự không muốn ra nước ngoài với em sao? Nếu chị sang đó, em cũng có thể che chở cho chị! Chẳng thua kém tên này đâu!”
“Không cần đâu, lần sau em ở nước ngoài, chị sẽ sang thăm em.”
“Nhớ nhé! Nhưng cấm dẫn theo Giang Minh Trần, ngứa mắt lắm!”
“Dù chị từ chối em, nếu sau này hối hận, cứ đến tìm em!”
“Còn nữa, nếu em biết Giang Minh Trần bắt nạt chị, em nhất định sẽ lập tức quay về, đánh cậu ta một trận!”
Thẩm Nghiên nắm chặt tay tôi:
“Chị không đơn đâu. Chị có rất nhiều người thương chị, luôn sẵn sàng bảo vệ chị.”
“Vậy nên, Thanh Ngữ, cứ là chính mình đi. Hãy tiếp tục tỏa sáng như mặt trời.”
Một cơn gió nhẹ lướt qua, xào xạc những tán cây.
Cô trước mặt tôi rạng rỡ.
Còn Giang Minh Trần, vẫn luôn đứng phía sau tôi—
Chỉ cần tôi quay đầu, là có thể thấy.
Có lẽ, cuộc đời không tránh khỏi những biến cố bất ngờ.
Có những lúc, có thể từ đỉnh cao rơi xuống bùn lầy.
Nhưng luôn có người dang tay kéo dậy, lau sạch bụi bẩn, và để tiếp tục là chính mình.
Vậy nên, không cần phải tự ti.
Có thể người đó là gia đình , là người đời của , hoặc chính .
Chỉ cần còn có người , không cần phải tự ti.
Cứ ngẩng cao đầu, hướng về phía trước, bước về phía ánh sáng.
Hãy là chính mình.
(Toàn văn hoàn.)
Bạn thấy sao?