Cuộc Đời Của Một [...] – Chương 1

1

“Anh Trần, đó không phải là Lâm Thanh Ngữ sao? Hahahaha! Nghe nhà ta sản rồi, công chúa nhỏ năm nào giờ lại đi bán bánh kếp à?”

“Anh Trần, có cần em gọi người đến lật cái quầy hàng của ta không? Gọi đội quản lý đô thị đến diễn một màn mèo vờn chuột?”

“Bây giờ Lâm Thanh Ngữ còn chẳng bằng chuột nữa.”

“Anh Trần, ta thảm thế này, có hả giận không?”

Tôi về phía phát ra tiếng .

Chỉ liếc một cái, tôi đã thấy xúi quẩy.

Trước đây, tôi dựa vào quyền thế của gia đình, không ít lần bắt nạt đám công tử bột ăn chơi trác táng này.

Chúng thì thầm gì đó với nhau rồi cợt tiến về phía tôi.

“Cái này cháy khét rồi, còn ăn không?”

đang mua bánh của tôi cau mày, không hài lòng vì tôi mất tập trung.

“Xin lỗi, tôi lại cái khác cho , đợi tôi chút nhé.”

Tôi cúi đầu đập một quả trứng mới, bỗng có một cục giấy rác bị ném lên xe tôi.

“Bán bánh bị cháy khét thế này, tôi thấy không cần cái quầy hàng này nữa đâu nhỉ?”

Người là Cố Tuấn, đứa mập nhất trong đám đó, trước đây bị tôi đánh không ít lần vì bắt nạt học.

kia thấy Cố Tuấn, sợ hãi lắc đầu rồi bỏ chạy:

“Tôi không mua nữa!”

Cố Tuấn đạp chân lên xe đạp của tôi:

“Lâm Thanh Ngữ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ngờ cũng có ngày hôm nay.”

“Nhìn bộ dạng con chó hoang của bây giờ mà thấy ghê tởm.”

“Anh Giang, để em thay dạy dỗ ta!”

Người họ gọi là “Anh Giang” chính là Giang Minh Trần – kẻ đối đầu với tôi từ bé đến lớn.

Cậu ta đang một đám người vây quanh, từ xa đi đến.

Toàn thân toàn hàng hiệu, tóc nhuộm nâu xám.

Từ đằng xa đã có thể ngửi thấy mùi nước hoa gỗ mun trên người cậu ta.

Cậu ấm nhà họ Giang, từ đầu đến chân đều toát lên sự hưởng thụ xa hoa.

Nhìn cậu ta vô tư lững thững như thế, thật khó để liên hệ với hình ảnh một sinh viên xuất sắc của trường đại học hàng đầu.

Cố Tuấn có vẻ đang chờ khen ngợi, đợi Giang Minh Trần đi đến.

Sau đó, hắn ta xắn tay áo, hất cả hộp trứng của tôi xuống đất.

Lòng trắng lòng đỏ vỡ tung tóe khắp nơi.

Tôi trừng mắt Cố Tuấn đang đắc ý, chộp lấy cái muôi sắt nóng rẫy, dí thẳng vào mặt hắn ta.

Chân hắn ta run lên, hoảng hốt lùi về sau một bước, trốn sau lưng Giang Minh Trần:

“Anh Giang cứu em!”

Chàng trai trước mặt tôi cao hơn tôi cả nửa cái đầu.

Tôi chậm rãi hạ tầm mắt, rơi vào điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay cậu ta.

Tôi cau mày.

Giây tiếp theo, cả người Giang Minh Trần cứng đờ, nhanh chóng nhét điếu thuốc vào miệng Cố Tuấn, giơ tay ra vẻ vô tội:

“Tôi không hút, là nó hút.”

“Tôi cai lâu rồi.”

2

Miệng ngậm điếu thuốc, Cố Tuấn ngơ ngác Giang Minh Trần, líu lưỡi :

“Anh Trần, cái này không phải của …?”

Giang Minh Trần bịt miệng hắn lại:

“Hút thuốc của cậu đi.”

Mấy tên con trai khác nhận ra có gì đó không ổn, nhau, ánh mắt trao đổi đầy nghi hoặc.

“Gì ? Anh Trần không muốn trả thù nữa à?”

“Sáng nay nghe thấy Lâm Thanh Ngữ ở đây bán hàng, cậu ấy còn chạy nhanh hơn ai hết, chẳng phải là để hả giận sao?”

“Nhưng sao giờ trông có vẻ cậu ấy sợ Lâm Thanh Ngữ thế nhỉ?”

“Nói thật, tôi chợt nghĩ đến một từ – bị vợ quản chặt.”

“Cút, là PTSD thì có!”

3

Tôi và Giang Minh Trần lớn lên cùng nhau.

Nhưng chúng tôi chưa từng ưa nổi nhau.

Giang Minh Trần là một thiếu gia ăn chơi chính hiệu.

Trốn học đua xe, cày game trong quán net, chẳng ai quản cậu ta.

Nhưng dù có ngủ gật trên lớp hay chơi game sau giờ học, cậu ta vẫn luôn là người có thành tích xuất sắc nhất.

Sau mỗi lần công bố bảng xếp hạng, cậu ta lại cợt nhả với tôi:

“Cậu phải học hành chăm chỉ vào, nếu không sau này chỉ có thể thừa kế gia sản thôi.”

Cũng từ lúc đó, thù hằn giữa tôi và cậu ta bắt đầu.

Từ cấp hai, mỗi lần cậu ta trốn học, tôi đều đi mách lẻo.

Sau đó cầm theo “thánh chỉ” của Giang, lôi cậu ta về nhà.

Ngay cả đám con nhà giàu xung quanh cậu ta cũng không thoát.

Đứa nào không phục, tôi đánh gục, bắt phụ huynh đến đón về.

Giang Minh Trần đánh không lại tôi.

Chỉ có thể trơ mắt tôi lái chiếc xe đua thích của cậu ta đi, rút dây mạng của cậu ta, dùng thuốc nhuộm tóc đen xóa sạch mái tóc bảy sắc cầu vồng của cậu ta.

Chúng tôi không ưa nhau.

Năm lớp mười hai, tôi khó khăn lắm mới nhận thư tỏ của crush, thế mà bị Giang Minh Trần giật mất.

Lúc tôi đi tìm crush, cậu ta kiên quyết lắc đầu bảo chưa từng viết lá thư đó.

Tôi đi tìm Giang Minh Trần tính sổ, lại nghe cậu ta :

“Lâm Thanh Ngữ, với tính cách dữ dằn của cậu, ai thích cậu thì mắt mù rồi.”

Ngay tại chỗ, tôi cho cậu ta một cái tát trời giáng.

4

Giang Minh Trần liếc mắt một cái, mấy tên con trai lập tức câm nín.

Tôi ngước mắt bọn họ, giọng điệu bình tĩnh:

“Nếu không mua thì tránh ra, đừng cản trở tôi ăn.”

“Còn nữa, trứng bị đập vỡ, tính giá gốc, hai tệ một quả.”

Cố Tuấn nghe xong, tỏ vẻ không phục:

“Làm ăn? Cái quầy hàng rách này cũng gọi là ăn? Bánh kếp còn chưa chín kìa! Chờ đấy, tôi đi gọi quản lý đô thị đến đuổi …”

Tôi chộp lấy đồ nghề, chuẩn bị đuổi hắn đi.

Giây tiếp theo, tên cao nhất trong đám thấy liền đứng ra che chắn cho Cố Tuấn.

Cố Tuấn hếch mũi lên:

“Cô đừng tưởng tôi không dám vào . Cô nghĩ vẫn là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm sao?”

“Mày dám đụng vào ấy thử xem.”

Một giọng lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Cố Tuấn ngây người, khó tin quay đầu về phía người vừa lên tiếng:

“Anh Giang, gì?”

“Không rõ à?” Giang Minh Trần nhấn mạnh từng chữ, “Tao —mày dám đụng vào ấy thử xem.”

Cố Tuấn lập tức câm miệng, xấu hổ rụt lại.

Giang Minh Trần đút tay vào túi quần, bước lên một bước, ánh mắt rơi trên người tôi:

“Tôi mua, bao nhiêu tiền?”

“Tám tệ một cái, thêm xích thì mười tệ.”

Giang Minh Trần hơi dừng lại, sau đó :

“Loại thêm xích.”

Tôi thành thạo đập một quả trứng lên chảo rồi múc bột đổ lên.

Lúc ngẩng đầu thoáng , tôi thấy Giang Minh Trần đang lén tháo khuyên tai và dây chuyền.

Cậu ta còn giơ tay vuốt lại mái tóc đã xịt keo tạo kiểu của mình.

Tôi khẽ , lau tay vào tạp dề:

“Không cần phải như thế đâu. Giờ không còn nhà họ Lâm nữa, cũng không còn ác mộng của cậu nữa rồi.”

Hai tháng trước, dự án của công ty nhà họ Lâm gặp sự cố, sau khi bồi thường toàn bộ tài sản và trả lương cho nhân viên, công ty chính thức tuyên bố sản.

Tôi từ một thiên kim tiểu thư, chỉ sau một đêm biến thành người bán bánh kếp vỉa hè.

Tôi đã quen với cuộc sống như bây giờ.

Cả gia đình tôi từ biệt thự sang trọng năm tầng phải dọn vào căn hộ cho rộng sáu mươi mét vuông.

Từ ngày ba bữa sơn hào hải vị, bây giờ chỉ còn bánh bao và cơm nguội.

Giờ đây, tôi chỉ nghĩ sao kiếm tiền để sống qua ngày.

Còn Giang Minh Trần, cậu ta và tôi giờ không còn thuộc cùng một thế giới nữa.

Tôi đưa chiếc bánh kếp có xích cho cậu ta, hất cằm ra hiệu:

“Quét mã này, thanh toán xong nhớ cho tôi xem.”

Giang Minh Trần nhíu mày, quét mã rồi giơ điện thoại lên cho tôi xem.

“Một ngàn tệ? Quét nhầm rồi.”

Ánh mắt cậu ta lướt qua tôi, quét xung quanh quầy hàng, vẻ mặt phức tạp:

“Ngày nào cậu cũng bán hàng ở đây sao?”

Tôi liếc cậu ta một cái:

“Không chắc.”

Giang Minh Trần khẽ đáp một tiếng:

“Ồ.”

Chỗ này đúng là không tốt lắm.

Dù gần trường đại học, xung quanh cũng có nhiều quầy hàng rong, khu tôi đứng lại khá vắng vẻ.

Vừa rồi, mua bánh đầu tiên của tôi cũng bị họ dọa chạy mất.

Kinh doanh đúng là không dễ chút nào.

Giang Minh Trần vẫn không có ý định rời đi.

Cậu ta cắn một miếng bánh kếp, nhíu mày chặt hơn.

“Tháng sau là sinh nhật tôi, cậu có rảnh không?”

Trước đây, mỗi năm đến sinh nhật cậu ta, cậu ta đều bị ép phải mời tôi, và năm nào cũng bị tôi quậy tưng bừng.

Bây giờ lại chủ mời tôi?

“Cũng có thể, cậu cũng biết trạng hiện tại của tôi rồi, tôi không mang theo quà gì đắt đỏ đâu.”

Giang Minh Trần gãi đầu, vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo như mọi khi:

“Ừ, không sao, chỉ là… Giang Thanh Ngư nhớ cậu thôi.”

Giang Thanh Ngư – chó nhỏ Pomeranian mà tôi tặng cậu ta năm mười tám tuổi.

“Được, tôi sẽ mang cho nó một cái bánh có thêm xích.”

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.

Giang Minh Trần mấp máy môi, dường như còn muốn gì đó.

Đúng lúc này, một mặc váy trắng chạy tới, khuôn mặt phồng lên giận dỗi, trông hệt như một con cá nóc.

“Giang Minh Trần, cậu chạy đi đâu thế! Tôi tìm cậu nãy giờ đấy!”

có khuôn mặt ngọt ngào, dáng người nhỏ nhắn đầy đặn, đến mức ngay cả tôi cũng không khỏi thêm vài lần.

Nhận ra sự có mặt của tôi, ấy hơi ngạc nhiên, vẫn lịch sự gật đầu:

“Chào cậu!”

Giang Minh Trần đút tay vào túi, cúi đầu :

“Sao cậu lại đến đây?”

nhón chân lên, trừng mắt cậu ta:

“Còn nữa! Thầy gọi chúng ta đến thảo luận về cuộc thi mô hình toán học, cậu lại quên mất rồi à?”

Giang Minh Trần như mới nhớ ra, gật đầu một cái.

chỉ vào lỗ tai cậu ta:

“Bao giờ cậu mới chịu tháo khuyên tai xuống? Tôi đã bảo bao lần rồi, nếu không Giang mà thấy lại giận cho xem!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...