Phía sau, Trương Kiến Quốc vẻ mặt đầy hoảng loạn, muốn ngăn ta lại không kịp.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết – trong chuyện này, nhất định có rất nhiều điều tôi còn chưa biết.
Tôi nở nụ lạnh, cố ý khiêu khích:
“Vợ quê mùa? Chẳng lẽ Trương Kiến Quốc không cho biết sao – năm xưa ta vào căn cứ chính là nhờ tôi giới thiệu đấy!”
“Cô kết hôn hợp pháp thì sao? Tôi vì ta mà sinh con, nuôi con suốt bảy năm trời!”
“Cô mới là thứ đàn bà chen chân vào gia đình người khác, đồ tiểu tam đê tiện!”
Gương mặt người phụ nữ kia lập tức vặn vẹo, tức đến run người, rồi chẳng còn giữ mồm giữ miệng nữa:
“Cô sinh con thì sao? Chẳng phải chết rồi à?”
“Còn đứa bé trong bụng tôi mới là con ruột duy nhất của Kiến Quốc!”
“Nếu không phải mặt dày bám lấy, nghĩ Kiến Quốc sẽ để mắt đến loại người như sao? Anh ấy vào căn cứ là nhờ bản lĩnh của mình, đừng có tự tâng bốc mình lên!”
“Phương Hoa! Câm miệng lại!”
Tiếng quát giận dữ vang lên từ cửa phòng.
Nhưng lời quát của Trương Kiến Quốc chẳng những không khiến người phụ nữ kia im lặng,
ngược lại, càng khiến ta phát điên hơn nữa.
“Anh dám to tiếng với tôi sao? Trương Kiến Quốc!”
“Chẳng phải chính là năm xưa là con đàn bà đó mặt dày bò lên giường à?”
“Nếu không phải thề sống thề chết rằng sẽ không bao giờ để ta xuất hiện, thì tôi đâu có đồng ý kết hôn với !”
“Giờ thấy người ta nằm trên giường thì lại đau lòng, xót xa rồi hả?!”
Sự chèn ép, mỉa mai gay gắt của Chu Phương Hoa khiến mặt Trương Kiến Quốc đỏ bừng lên vì tức, hắn vẫn không dám phản kháng mạnh.
Hắn kéo tay ta định lôi ra ngoài, Chu Phương Hoa lại nhất quyết không chịu.
Một cái tát giáng thẳng lên mặt hắn.
Trương Kiến Quốc bị đánh đến mấy lần, cuối cùng cũng nổi giận thật sự.
Hắn lập tức hất tay ta ra, hét lên:
“Cô đủ trò rồi chưa?!”
Chu Phương Hoa đang mang bầu, bị đẩy một cái, bụng ta đập thẳng vào khung cửa.
Sắc mặt lập tức vặn vẹo vì đau, hai tay ôm bụng, miệng không ngừng kêu thảm thiết.
Trương Kiến Quốc lúc đầu còn tưởng giả vờ, chỉ lạnh một tiếng:
“Được rồi, chỉ là va nhẹ thôi, đừng có lấy con ra dọa tôi mãi như thế!”
Nhưng tiếng đáp lại hắn chỉ là tiếng rên đau ngày càng yếu ớt của Chu Phương Hoa.
Một lát sau, thấy ta không còn hét, cũng không phản ứng gì nữa, hắn mới bắt đầu cúi đầu kỹ.
Lúc đó, ánh mắt hắn đột nhiên trợn lớn.
Bởi vì dưới chân Chu Phương Hoa máu đang chảy ra từng vệt đỏ tươi.
“Phương Hoa? Phương Hoa em sao lại chảy nhiều máu thế này? Đừng hù mà!”
Trương Kiến Quốc hoảng loạn bế ta lên, vội vàng chạy đi tìm bác sĩ.
Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi phòng bệnh,cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng kín mới lặng lẽ mở ra.
Từ bên trong bước ra là trung đội trưởng Lưu, gương mặt ông đầy áy náy và đau lòng.
“Lão già à… tôi có lỗi với , thật sự là tôi lầm người, con chịu bao nhiêu oan ức…”
Câu chưa hết, cổ họng ông đã nghẹn ngào.
Cha tôi vỗ nhẹ vai ông, giọng bình tĩnh mà chua xót:
“Lòng người khó đoán, chuyện này không thể trách … chỉ là tội cho con bé Tiểu Vân nhà tôi thôi…”
Nghĩ đến Tiểu Bảo – đứa cháu ngoại ngoan ngoãn vô tội chết một cách oan ức, nước mắt tôi cũng lặng lẽ rơi xuống.
Để tránh cho tôi tiếp tục phải thấy nơi chốn đau thương này, ba mẹ tôi đã nhanh chóng thủ tục xuất viện.
Mang theo tro cốt của Tiểu Bảo, chúng tôi rời khỏi nơi gợi nhớ đầy nước mắt ấy.
Những tin tức sau đó về Trương Kiến Quốc là do trung đội trưởng Lưu gửi thư kể lại.
Nghe cú đẩy đó của Trương Kiến Quốc đã khiến đứa bé trong bụng Chu Phương Hoa không giữ .
Không những mất con, lần này Phương Hoa còn bị tổn thương nghiêm trọng đến mức gần như không thể mang thai nữa.
Trương Kiến Quốc giờ đây… thật sự đã tuyệt hậu.
Còn bà mẹ vợ độc ác của hắn – chính là người đánh chết Tiểu Bảo – cũng đã phải vào tù,
đó là việc tôi đích thân báo án trước khi rời đi.
Nhân chứng, vật chứng, giấy chứng tử – tất cả đều đầy đủ.
Dù bà ta có cãi cùn thế nào, cũng không thoát khỏi số phận ngồi tù đền tội.
Phần đời còn lại của bà ta… sẽ phải sống sau song sắt nhà tù.
Còn vụ việc tôi ra ở cổng căn cứ hôm đó, cũng lan truyền khắp nơi.
Ai ai trong căn cứ cũng biết Trương Kiến Quốc leo lên vị trí hôm nay là nhờ người vợ tảo tần ở quê,
mà hắn lại vứt bỏ ấy, để sống cảnh goá bụa suốt bảy năm trời.
Thanh danh của hắn vì thế mà bốc mùi thối hoắc, chuyện thăng chức từ đó cũng hoàn toàn không còn liên quan đến hắn nữa.
Về sau, khi căn cứ tiến hành một đợt cắt giảm nhân sự quy mô lớn,
Trương Kiến Quốc chính là người đầu tiên bị loại.
Tuy nhận một khoản tiền đền bù không nhỏ, với bản tính mắt cao tay thấp của hắn,hắn nhanh chóng đem số tiền đó đi đầu tư và thua lỗ sạch bách.
Số tiền còn sót lại cuối cùng cũng bị Chu Phương Hoa lén mang đi mất.
Nghe , thi thể của Trương Kiến Quốc người ta phát hiện bên cạnh một thùng rác,trước khi chết còn bị bắt gặp đang lục lọi tìm thức ăn trong đó.
Về cái chết của hắn, tôi chỉ có thể thản nhiên một câu:
Đáng đời.
Sau cuộc hôn nhân đầy bất hạnh và nỗi đau mất con,tôi đã quay về với sự nghiệp nghiên cứu khoa học mà mình từng bỏ dở.
Dưới sự ủng hộ và viên của ba mẹ, tôi một lần nữa bước vào Viện Khoa học để tiếp tục học tập và phát triển.
Tôi không còn vướng bận chuyện cảm nam nữ, mà dồn toàn bộ tâm sức vào con đường nghiên cứu khoa học.
Giữa dòng chảy cuộn trào của thời đại, tôi nguyện hiến dâng phần sức nhỏ bé của mình vì sự phát triển và lớn mạnh của đất nước.
Bạn thấy sao?