Còn chưa kịp mở miệng phân trần, bà ta đã túm lấy tóc tôi, ấn mạnh đầu tôi xuống đất.
“Tao đánh chết mày, cái đồ đàn bà rác rưởi chuyên hoại gia đình người khác! Còn dám dắt theo thằng con hoang đến tận cửa? Để tao xem mày còn sống mấy hơi nữa!”
Đầu tôi bị đập xuống đất liên tục, vang lên từng tiếng “bốp bốp” chát chúa.
Tôi chỉ còn biết thầm cảm thấy may mắn, ít ra dưới nền đất này không có viên đá nhọn nào.
Những người phụ nữ đứng xem náo nhiệt cũng lần lượt ùa tới.
Vali của tôi bị họ không chút nể mở toang ra.
Bộ nội y ren tôi cất công mua từ cảng thành cũng bị họ lôi ra, chuyền tay nhau xem xét.
Vừa chuyền, họ vừa tôi với ánh mắt khinh bỉ đầy miệt thị.
Dì Chu trông thấy mấy món đồ lót trong vali tôi thì càng thêm đắc ý.
“Thấy chưa, tôi đã rồi mà, đàn bà đàng hoàng nào lại mặc thứ đồ này chứ?”
“Chỉ có mấy con đào ở mấy vũ trường đèn mờ mới đi mua mấy thứ đó thôi!”
Nói xong, bà ta vứt thẳng chiếc nội y vào mặt tôi — khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.
Tôi và Trương Kiến Quốc sống xa nhau đã lâu, tôi mua những món đồ ấy chẳng qua là muốn nhân dịp đoàn tụ sau bảy năm mà hâm nóng cảm vợ chồng.
Nào ngờ, chưa kịp gặp lại chồng thì đã bị người ta nhục mạ không chút phân biệt trắng đen, còn bị vu cho cái danh “hạng đàn bà đê tiện”.
“Để tao xem thử, loại đàn bà không biết xấu hổ như mày, bên trong có phải cũng thối tha như vẻ ngoài không?”
Nói đoạn, bà ta bắt đầu giật lấy quần áo trên người tôi.
Tôi giãy giụa đạp chân liên tục xuống đất,
hai tay cũng điên cuồng túm lấy tóc bà ta để phản kháng.
Dì ta đau đến hét lên, lập tức gọi đám người đứng xem lại giúp một tay.
“Nếu để con tiện nhân này chui vào căn cứ, đến lúc nó dụ dỗ chồng các thì đừng trách tôi không cảnh báo trước!”
Mọi người xung quanh đưa mắt nhau, lúng túng rồi cũng nhào tới giữ chặt tay chân tôi lại.
Dì Chu đứng bật dậy, chuẩn bị tung cú đá thật mạnh vào bụng tôi.
Đúng lúc ấy, con trai tôi lao đến, muốn bảo vệ mẹ.
Tôi trợn tròn mắt, trơ mắt con bị đá văng ra, rồi phun ra ngụm máu đỏ tươi.
Cả đám người xung quanh cũng bị cú sốc ấy cho sững sờ, tay giữ tôi cũng buông lơi trong chớp mắt.
Dì ấy thấy con tôi ói máu vẫn không hề dừng lại, thậm chí còn phì một tiếng đầy khinh bỉ.
“Đồ con hoang, đáng đời!”
Rồi quay sang tôi, vung tay tát liên tiếp hai bên mặt.
Áo khoác ngoài từ lâu đã bị bà ta xé toạc, những đường len bị kéo đứt lộ ra cả làn da bên trong.
Tôi không còn để tâm đến thể diện hay thân thể, chỉ biết nước mắt tuôn như mưa, vừa khóc vừa giãy giụa, cố gắng bò về phía con trai.
Còn chưa kịp bò tới, dì Chu đã đè tôi quỳ xuống,
ép đầu tôi đập mạnh xuống đất.
“Muốn hoại gia đình con tao à? Tao bắt mày phải quỳ xuống tạ tội cho nó!”
Máu chảy tràn, mắt tôi bị che mờ bởi dòng máu tươi đỏ sẫm,
trong tầm đầy mờ nhòe ấy, tôi chỉ thấy con trai mình đang nằm bất , yếu ớt giữa đất.
Ngay lúc tuyệt vọng nhất,
một giọng trầm ổn vang lên như sấm nổ giữa trời quang —
“Dừng tay lại!”
“Cãi vã, lôi kéo nhau ngay trước cổng căn cứ thế này còn ra thể thống gì nữa, đúng là ô nhục quân kỷ!”
“Còn không mau buông tay ra!”
Dì Chu tuy không cam lòng, vẫn miễn cưỡng thả tay khỏi mái tóc tôi.
Ngay khi bà ta buông ra, cả người tôi như bị rút hết sức lực, ngã sấp xuống đất.
Miệng tôi đứt quãng thều thào cầu cứu:
“Làm ơn… ơn cứu… cứu con trai tôi…”
Vị sĩ quan đó bước nhanh về phía trước hai bước, đám người xung quanh lập tức tự dạt sang hai bên nhường đường.
Khi thấy con trai tôi nằm trên đất, thoi thóp hấp hối, ông lập tức hít mạnh một hơi lạnh.
“Nhanh! Mau đưa đứa trẻ đến bệnh viện quân y!”
Cảnh vệ đi theo sau ông không chậm trễ một giây, lập tức bế con tôi lên đưa ra xe.
Vài cảnh vệ khác cũng chủ cởi áo khoác ngoài, đắp lên những vùng da bị lộ và trầy xước trên cơ thể tôi.
Nhìn chiếc xe cấp cứu dần lăn bánh rời khỏi, tôi mới cảm thấy an tâm một chút.
“Cô , đến căn cứ này gì?”
Thế tôi còn chưa kịp mở miệng, thì dì Chu đã lớn lên trước:
“Chỉ là tôi chạm nhẹ ta hai cái thôi, ta liền cố ngã lăn ra đất không chịu dậy. Thằng nhóc kia cũng , chẳng phải chỉ vô va phải chút thôi sao? Có cần quá đến thế không?”
“Quả nhiên là con đàn bà đê tiện, sinh ra đứa con cũng biết diễn trò từ bé.”
Vừa thấy vị sĩ quan cau mày, dì Chu lập tức im bặt.
Bạn thấy sao?