Cuộc Đấu Giá Cuộc [...] – Chương 2

3

Nhìn đồng xu ấy, tôi lập tức nhận ra, đó là tín vật tượng trưng cho thân phận của người nhà họ Tô.

Con nhà họ Tô ai cũng có một cái.

Không ai biết rằng chỉ cần một đồng xu đó thôi, có thể vay hàng tỷ từ ngân hàng.

Nếu không phải bị ép đến đường cùng, mẹ tôi tuyệt đối sẽ không mang ra.

Vậy mà ở đây, bọn họ lại định giá chỉ ba chục triệu, rõ ràng là cố ép giá.

Tôi quay sang người phụ trách đấu giá, hắn đã quỳ rạp trước mặt tôi, mặt không còn giọt máu nào.

Bên ngoài hội trường đang rúng , buổi đấu giá chưa hề kết thúc, ngược lại còn trở nên náo nhiệt hơn.

“Thắp đèn thành công rồi kìa.”

“Tiếc thật, còn định nếm thử mùi vị của đóa hoa cao quý đó.”

Tiếp theo, người dẫn chương trình giới thiệu:

“Vật phẩm thứ hai, một quả thận của tiểu thư Diệp!”

“Qua kiểm tra, máu của ấy là nhóm RH âm cực kỳ hiếm.”

Cả hội trường lập tức xôn xao, giới thượng lưu có không ít người mang nhóm máu đặc biệt.

Chưa kể, lấy nội tạng nhân cũng quá hợp lý.

Tất cả đều em tôi bằng ánh mắt thèm thuồng.

“Nghe , ở Bắc Kinh có vài đứa trẻ vẫn đang chờ người hiến tạng vì máu không phù hợp.”

“Nhà giàu bây giờ đều nuôi sẵn một ‘túi máu di ’, ai đấu giá coi như trúng lớn!”

“Chỉ tiếc cái mặt xinh này, cái dáng người chuẩn này…”

“Không sao, con không thì mẹ cũng ổn.”

Mấy lão già háo sắc bắt đầu kéo đến, nham nhở định sàm sỡ mẹ tôi.

Bà Diệp năm xưa cũng nổi tiếng là đại mỹ nhân.

Tổng tài băng lãnh nổi danh trong giới, không biết khi lên giường sẽ thế nào nhỉ?

“Bà Diệp, thế này nhé, bà ngủ với tụi tôi một đêm, bọn tôi sẽ giúp bà đấu giá hết những món đồ trên người con bà.”

“Đừng vào tôi!”, Mẹ tôi gào lên, vùng vẫy và tát mạnh một cái vào mặt kẻ đó.

“Cho mặt mà không biết điều!”

Hắn giơ tay định đánh trả.

Cố Đình Thâm chau mày, cản lại:

“Đừng chuyện ở đây. Nơi này là địa bàn nhà họ Tô, nghe tân gia chủ không dễ chơi đâu.”

“Ra khỏi đây rồi muốn gì thì , bà ta cũng phải chịu thôi.”

“Hừ, không uống rượu mời thì uống rượu . Vậy thì cú tát này tính vào người con bà đi.”

“Tôi lấy quả thận đó.”

“Hai chục triệu!”

“Ba chục triệu!”

Cả người mẹ tôi run rẩy, em tôi trên sân khấu đầy sợ hãi.

Gã đàn ông bên cạnh gian:

“Bà Diệp, nếu bây giờ bà chịu để chúng tôi sung sướng một chút, biết đâu chúng tôi sẽ đổi ý.”

“Không thì chúng tôi sẽ lấy quả thận của con bà đem cho chó gặm.”

“Thắp đèn!”, Mẹ tôi gầm lên, dốc cạn chút sức lực cuối cùng.

Ánh mắt em tôi Cố Đình Thâm đầy thất vọng.

Ngày còn nhỏ, hắn luôn sẽ hiệp sĩ bảo vệ .

Vì cứu nhà họ Cố khỏi sản, đã quỳ xuống van xin mẹ tôi…

Thế Cố Đình Thâm lại là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Hắn không chịu nổi cảnh mẹ con họ rực rỡ, nên nhất định phải kéo họ xuống bùn.

Trong mắt hắn lóe lên nụ lạnh:

“Chỉ là một quả thận thôi, có chết người đâu.”

“Coi như là cái giá cho việc bắt nạt Dao Dao.”

Em tôi không thể che giấu sự hận thù nữa.

Cô hận bản thân lầm người, hận mình rước sói vào nhà, mẹ.

Cô còn quá trẻ, vừa mới trưởng thành, sao chịu nổi cú sốc này.

Lâm Uyển Như khẩy:

“Tội nghiệp lòng cha mẹ. Thôi thì, tôi thay bà Diệp thắp đèn nhé.”

“Dù sao cũng quen biết, đều là con của ông Diệp cả.”

“Nhưng tiền này coi như mẹ con các người nợ chúng tôi, phải đến nhà tôi việc trả nợ, trâu ngựa.”

“Từ nay về sau, mẹ con bà chó cho nhà chúng tôi, sao nào?”

Ánh mắt tôi lạnh lùng, khẽ hỏi:

“Tôi không biết là bố tôi còn có thêm một gia đình nữa đấy?”

Trợ lý lau mồ hôi, nhỏ giọng giải thích:

“Là học sinh nghèo nhà họ Diệp tài trợ. Lâm Uyển Như vì biết ơn nên đến người giúp việc.”

“Thời gian tiếp nhiều, liền dan díu với ông chủ. Một năm trước, phu nhân ly hôn với ông Diệp, ông ta liền cưới lại mẹ con nhà họ Lâm và công bố Lâm Tư Dao là con ruột.”

“Sau đó, ông ta liên thủ với nhà họ Cố, lợi dụng lòng tin của tiểu thư, ăn cắp bí mật công ty của phu nhân, khiến công ty sản…”

Tôi bật trong cơn tức giận, Diệp Thiên Trạch, ông thật sự nghĩ tôi đã chết sao?

Việc cấp bách bây giờ là đưa mẹ và em tôi ra khỏi đây.

Cố Đình Thâm mẹ con nhà họ Lâm gật đầu:

“Vẫn là dì Lâm có lòng, không như người nhà kia, chỉ biết đến tiền.”

Tôi cảm thấy lạnh mặt

“Các người là cái thá gì, Cố Đình Thâm?”

“Nếu không nhờ mẹ tôi, nhà họ Cố các người đã sớm ăn gió Tây Bắc rồi.”

“Nuôi súc sinh, nó vẫn là súc sinh. Mặc đồ của chủ nhân mà tưởng mình là người?”

Chưa dứt lời, Cố Đình Thâm đã giáng cho em tôi một bạt tai.

“Diệp Đường, lập tức quỳ xuống xin lỗi dì Lâm và Tư Dao!”

Mẹ tôi lạnh mặt, đẩy mạnh hắn ra:

“Đừng vào con tôi, tôi cầu xác minh tài sản.”

“Bà lấy gì để xác minh?”

Mẹ lấy ra một vật giống như cục đá.

Lâm Tư Dao khẩy, nhặt miếng vải bọc nó lên:

“Bà Diệp, định dỗ con nít à?”

“Đừng chạm vào nó!”

“Chỉ là một viên đá thôi, bà nhặt ở đâu ra ?”

“Không lẽ bà Diệp điên thật rồi…”

Lâm Uyển Như mỉa, cầm viên đá lên, chuẩn bị nhét vào miệng mẹ tôi:

“Thế này đi, bà nuốt nó xuống, tôi sẽ giúp bà đấu giá.”

“Khoan đã, thưa bà.”

Một giám định viên bước tới, ánh mắt nghi hoặc, nhận lấy viên đá từ tay Lâm Uyển Như.

Ba phút sau, người dẫn chương trình lại một lần nữa gõ búa:

“Chúc mừng bà Diệp thắp đèn thành công! Đấu giá thắng vật phẩm thứ hai!”

Cố Đình Thâm lập tức bật dậy khỏi ghế, mẹ con nhà họ Lâm thì hét ầm lên.

“Sao có thể chứ?!”

“Có nội gì không đấy? Một viên đá mà ba chục triệu á?”

“Nhìn như đá ven đường còn gì!”

4

Thế giây tiếp theo, giám định viên lại liếc bọn họ với ánh mắt khinh bỉ vì không biết hàng.

“Đây không phải đá… mà là xá lợi tử.”

“Sau khi giám định, xác nhận đây là xá lợi của vị đại sư Nhiên Đăng viên tịch cách đây mười năm! Vô giá trên thị trường!”

“Theo quy tắc, nó đủ để đổi một cơ hội đấu giá.”

Ánh mắt tôi chợt lạnh xuống, xá lợi này là sư phụ tôi để lại cho tôi, tôi đã giao lại cho mẹ, mong bà cả đời bình an vô lo.

Không ngờ bà lại bị ép đến mức phải mang nó ra dùng…?

Tôi siết chặt nắm tay, chiếc ly trong tay rắc một tiếng vỡ tan.

Cố Đình Thâm, mẹ con nhà họ Lâm rất tốt.

Người của nhà đấu giá nhau đầy do dự:

“Cậu Cố, nếu bà Diệp tiếp tục thắp đèn lần nữa, thì nợ nần của nhà họ Diệp có thể xóa sạch. Có tiếp tục phiên đấu giá không?”

Ánh mắt Cố Đình Thâm chợt lóe lên sát ý, hắn tuyệt đối không thể để mẹ con họ có cơ hội lật ngược thế cờ.

“Tiếp tục! Bây giờ đấu giá luôn vật phẩm cuối cùng.”

“Cái này…”

Hắn quay sang mỉm với mẹ con nhà họ Lâm:

“Dì Lâm Dao Dao, yên tâm, nhất định sẽ giúp hai người trút giận.”

Tên tay sai bên cạnh lập tức hùa nịnh nọt:

“Cứ yên tâm, bà ta chẳng còn gì nữa đâu, lần này nhất định không ra nổi thứ gì!”

Cả hội trường bắt đầu mẹ con nhà họ Diệp với ánh mắt đầy thương .

Mặt mẹ tôi trắng bệch, đúng là bà đã không còn gì trong tay.

Em tôi rơi nước mắt, nghẹn ngào:

Đ/ọ.c full tại page G(óc N/hỏ c.ủa Tuệ L!â.m

“Cố Đình Thâm, em xin … đừng đấu giá nữa, tha cho mẹ em đi…”

Nhìn em khóc trên sân khấu, trong mắt Cố Đình Thâm lóe lên chút dao .

Nhưng ngay sau đó, Lâm Tư Dao liền mím môi ra vẻ đáng thương:

“Chị à, chẳng phải các người đã cùng đường rồi sao?”

“Nhưng số tiền này đã mấy chục triệu, năm đó tôi với mẹ còn suýt mất mạng đấy…”

Lập tức, sự xót thương trong mắt Cố Đình Thâm biến mất, thay vào đó là sự tàn độc.

Thấy hắn kiên quyết như , mẹ con tôi tuyệt vọng.

“Vật phẩm cuối cùng là trái tim của tiểu thư Diệp.”

Mẹ tôi như phát điên, lập tức lao lên sân khấu, ôm chặt lấy em :

“Không ! Không đâu!”

Đây là mạng sống của con bà, mẹ tôi ngẩng đầu lên trần nhà, mắt đầy tuyệt vọng.

Tại sao ông trời lại bất công đến thế?

Nhưng ngay lúc đó, bà ngước lên thấy ở góc tầng hai, nơi tôi đang đứng.

Đôi mắt bà vụt sáng, đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu với mẹ.

Người dẫn chương trình nhíu mày:

“Bà Diệp, mời bà rời khỏi sân đấu giá.”

“Sau vật phẩm này, công ty của bà sẽ xóa nợ. Núi xanh còn đó, lo gì củi đốt về sau.”

“Mẹ, mẹ đi đi, đừng quan tâm con nữa!”

“Dù chết cũng còn hơn để bị bọn họ nhục!”, Em tôi cắn răng, ánh mắt Cố Đình Thâm đầy hận thù.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...