1
Trợ lý bên cạnh nín thở, dè dặt : “Tôi sẽ lập tức gọi quản lý du thuyền tới, để ông ta đích thân xin lỗi .”
Tôi cúi đầu xuống bàn bài, giọng lạnh như băng: “Không vội, cứ xem chúng còn định giở trò gì.”
Dám vào người của tôi ngay trước mắt tôi… Vậy thì tất cả lũ người trên chiếc du thuyền này, đừng mong có kết cục tốt đẹp.
Lục Kính Huy em tôi bị đám đàn ông vây kín, khóe môi nhếch lên đầy g,iễu c,ợt:
“Giang Nguyệt, sao không dám c ,ởi nữa à? Tôi còn giữ cả ảnh chụp riêng tư của , hay là đem bán một bộ, tôi thêm cho một lượt cược?”
Lời còn chưa dứt, hắn đã ném chiếc USB cho nhân viên.
Ngay sau đó, màn hình lớn bật sáng.
Ảnh chụp em tôi mặc đồ I ,ót lộ liễu hiện lên rõ nét, khiến người xem không khỏi liên tưởng.
“Đại tiểu thư nhà họ Giang bình thường ra vẻ thanh cao, c ,ởi đồ rồi trông bốc lửa đấy chứ!”
“Còn chưa c ,ởi hết mà tôi đã tưởng tượng xong rồi, nếu c ,ởi thật thì chắc ch ,et luôn trên người ấy mất!”
Lời lẽ b ,ẩn th ,ỉu chưa dứt, Tạ Lăng Xuyên lại ném ra một chiếc USB khác, nhếch miệng lạnh:
“Tôi cũng có đấy, không dám c ,ởi để cược thì để tôi giúp. Thêm một lượt nữa!”
Đám đông vỗ tay hoan hô, không khí lập tức trở nên sôi sục.
“Hai cậu ấm đúng là chịu chơi! Chúng tôi mở rộng tầm mắt rồi!”
Em tôi r ,un r ,ẩy toàn thân, nước mắt tuôn như mưa: “Chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau… sao các có thể đối xử với tôi như ?”
“Mới biết khóc bây giờ? Lúc ép Diêu Diêu bồi thường cái khăn lụa ba triệu, sao không thấy tội nghiệp như thế?”
“Chúng tôi tốt bụng giúp gom tiền mà còn không biết ơn?”
Em tôi vội vã phản bác: “Rõ ràng là ta cố ý hỏng khăn, đó là món quà chị tôi mua cho tôi…”
Cô tên Diêu Diêu bị vây giữa hai người kia bỗng chốc quỳ phịch xuống, nước mắt giàn giụa:
“Chị ơi, em biết sai rồi. Ngay cả bản thân em cũng đem ra đặt cược rồi, xin chị rộng lượng tha cho em, đừng so đo nữa!”
Lục Kính Huy đập mạnh tay lên bàn: “Giang Nguyệt, cậy có tiền, định b ,ức ch ,et Diêu Diêu mới vừa lòng à?”
Tạ Lăng Xuyên kéo Diêu Diêu đang qu,ỳ trên đất vào lòng, giọng gay gắt: “Dám b ,ắt n ,ạt Diêu Diêu ngay trước mặt bọn tôi, đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Diêu Diêu dịu dàng dỗ dành: “Đừng trách chị, là lỗi tại em chọc chị không vui.”
Cô ta quay sang em tôi, ánh mắt lóe sáng: “Chị không còn tiền nữa, nghe giờ chị phải tám công việc một ngày mới đủ ăn. Ván này chỉ cần chị không theo, em lập tức dừng lại.”
Tôi tức đến bật , đống chip trên bàn, em tôi đã đem đặt cược toàn bộ tài sản, kể cả cổ phần mà ông ngoại lén đưa cũng đều dốc lên cả.
Nếu lúc này bỏ cuộc, thì không chỉ tay trắng mà còn mang nợ chồng chất.
Tôi chằm chằm vào Diêu Diêu, váy ta mặc là tôi đặt may riêng cho em , đồng hồ Patek Philippe là tôi tặng, đến chuỗi ngọc lục bảo mẹ tôi để lại cho em, giờ cũng nằm trên cổ ta.
Mà em tôi, mặc áo cũ bạc màu, gấu quần còn vá chằng vá đụp.
Từ lúc nào, em của Thẩm Như Sương tôi lại s,a s,út đến mức này?
Em tôi c ,ắn chặt môi, nước mắt tràn xuống khuôn mặt tái nhợt, cả người như sắp gục ngã.
Xem ra lời Diêu Diêu là sự thật.
“Điều tra!” Tôi quát lên.
Trợ lý lập tức hiểu ý, rời đi.
Vài năm nay tôi bôn ba nước ngoài phát triển thị trường, hiếm khi về nước.
Nhưng tháng nào cũng đều liên lạc với em , mà lại không phát hiện ra điều gì bất thường?
Đúng lúc ấy, em tôi ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào: Tại sao? Chúng ta là thanh mai trúc mã, các lại dùng ảnh lén quay tôi chip cược?”
Lục Kính Huy vừa chơi vừa khẩy: “Không muốn cược thì nhận thua, đưa tất cả cho Diêu Diêu coi như bồi tội.”
Tạ Lăng Xuyên không buồn ngẩng đầu: “Lắm lời. Muốn cược thì cược, không thì qua bên kia vay tiền online mà cược tiếp! Hay c ,ởi luôn tại chỗ!”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng tục tĩu:
“C ,ởi đi, đại tiểu thư ơi!”
“Hay là ngủ với tôi một đêm, tôi cược giúp một lượt!”
Em tôi bị vây kín, run rẩy không thôi.
Giữa lúc ai cũng nghĩ sẽ chịu thua, bất ngờ ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tia quyết tuyệt:
“Tôi cược tiếp!”
Cả sảnh bài n ,ổ t ,ung vì chấn .
2
Tôi sững người, ngón tay vô thức gõ lên lan can.
Tài sản của em , tôi rõ như lòng bàn tay, trên bàn kia chính là toàn bộ những gì ấy có.
Nhìn dáng người g ,ầy g ,uộc của , tim tôi như thắt lại.
Cô run rẩy lấy điện thoại ra, xoay vòng giữa hơn chục ứng dụng vay tiền online.
Suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới chắp vá một triệu.
“Chỉ có thế?” Tạ Lăng Xuyên bật , đập mạnh ly rượu xuống bàn. “Diêu Diêu đi spa một lần còn hơn số này.”
Diêu Diêu che miệng khẽ: “Chị ơi, nhận thua đi. Em rộng lượng tha cho chị lần này.”
Lục Kính Huy huỵch một cái đẩy toàn bộ chip ra giữa bàn: “Theo luôn, cược gấp đôi!”
Sắc mặt em tôi lập tức tái nhợt.
“Thấy túng thế, tôi lại giúp thêm…”
Tạ Lăng Xuyên bất ngờ bấm điều khiển từ xa, màn hình lớn lại sáng lên.
Lần này là đoạn video ghép mặt em tôi bằng AI!
Động tác g,ợi c,ảm, tiếng r,ên r,ỉ mị hoặc, hệt như chính ấy quay.
“Giọng này nghe mà muốn phát điên.”
“Không hổ là tiểu thư nhà giàu, trên giường đúng là có đẳng cấp!”
“Tôi ra hai chục triệu mua trọn bộ luôn!”
Em tôi bật dậy, toàn thân run rẩy, không tin nổi hai người từng là thuở nhỏ.
Nhưng trong mắt họ giờ đây chỉ có Diêu Diêu, đang nhẹ nhàng khoác áo cho hắn.
“Tắt đi! Lập tức tắt nó đi!” – Cô gào lên.
Nhưng những tiếng hò reo ra giá cuồng nhiệt đã nhấn chìm tất cả.
Một người phục vụ bước đến, cúi đầu đưa máy tính bảng:
“Cô Giang, có muốn bán bản quyền video không?
Không thì… hoặc cược tiếp, hoặc chấp nhận thua.”
Sắc mặt em tôi trắng bệch, hai tay che mặt bật khóc: “Tôi… tôi thật sự không còn gì nữa…”
Ánh mắt đám đàn ông quanh đó lóe lên đầy thèm khát, như bầy sói đói đang chờ con mồi kiệt sức rồi lao vào xâu xé.
Tôi siết chặt tay đến trắng bệch, vừa định đứng dậy.
Thì em tôi đã run rẩy lấy từ túi áo rách một hòn đá xám xịt, cẩn thận đặt lên khay của phục vụ:
“Dùng cái này đổi chip…”
Cả phòng bật ầm ĩ.
Diêu Diêu đến ngửa người: “Trời ơi! Chị tôi nghèo đến phát điên rồi sao? Nhặt đại cục đá cũng muốn cược hả?”
Người phục vụ cung kính bê viên đá đi.
Chưa đầy ba phút sau, đẩy trở về một khay đầy chip trị giá năm chục triệu.
“Cô Giang, chip của đây.”
Cả hội trường im phăng phắc.
Diêu Diêu không còn nổi: “Viên đá kia… năm chục triệu?!”
Lục Kính Huy lập tức bật dậy: “Đùa cái quái gì thế!”
Tạ Lăng Xuyên hất tung ghế: “Gọi giám định viên tới đây cho tôi!”
3
Tôi nheo mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế.
Khối đá đó, nào phải đá tầm thường.
Đó là ấn tín tư nhân của nhà họ Thẩm, chỉ một con dấu đó thôi đã có thể điều một trăm triệu tiền vốn.
Nếu không phải bị dồn đến đường cùng, em tôi tuyệt đối không lấy nó ra.
Mà đám ngu xuẩn kia… lại chỉ đổi cho ấy năm chục triệu?
Chủ tàu du lịch đang quỳ rạp trước mặt tôi, run như cầy sấy, mồ hôi nhỏ tí tách xuống thảm mà không dám lau.
Bên dưới, sảnh tiệc đã sôi sục như vỡ tổ.
“Qua giám định, đây là ấn tín riêng của nhà họ Thẩm ở kinh thành, trị giá một trăm triệu,” – giọng quản lý run rẩy – “Hiện tại quy đổi tạm thời năm chục triệu.”
“Nhà họ Thẩm?” – Có người hít mạnh một hơi lạnh – “Chọc vào nhà họ Thẩm… bọn kia muốn chết à?”
Nghe đến hai chữ “nhà họ Thẩm”, mắt Diêu Diêu lập tức đỏ hoe:
“Ông ngoại nhà họ Thẩm bệnh nặng đã lâu, ba em đem hết gia sản giao cho em…”
Cô ta quay sang em tôi:
“Chị ơi, em đến cả thận cũng bán rồi, thật sự không còn gì nữa. Chị em ruột thịt, sao phải tàn sát nhau đến mức này? Bị người ngoài chê thì đáng gì…”
Bốp!
Ly rượu trong tay tôi lập tức vỡ tan.
“Chị em ruột?”
Trợ lý bước lên ghé sát tai thì thầm:
“Diêu Diêu là con riêng mà Tổng giám đốc Giang vừa nhận nửa năm trước. Còn xét nghiệm ADN, ông ấy cưng ta nhất.”
Tốt lắm, Giang Tấn Tùng.
Tôi mới rời nhà mấy năm, mà ông dám giở trò này sau lưng tôi.
Chắc là tôi chưa dạy ông đủ đau!
Chuyện của ông, tôi sẽ tính sau, trước mắt là phải lo cho em tôi!
Lục Kính Huy giận dữ: “Giang Nguyệt, đã tàn nhẫn như , đừng trách chúng tôi ra tay độc ác!”
“Hết mình! Năm chục triệu!” – Hắn đập bàn đứng dậy, bị thông báo không đủ chip cược.
Hắn và Tạ Lăng Xuyên liếc nhau, nghiến răng đem cổ phần gia tộc đặt lên bàn.
“Gấp đôi!” – Họ đẩy đống chip đến trước mặt Diêu Diêu – “Xem lấy gì để theo!”
Diêu Diêu nở nụ đắc thắng, thì thầm mấp máy môi em tôi:
“Chị xong rồi.”
Em tôi run bần bật, khuôn mặt trắng bệch chỉ còn lại tuyệt vọng.
Gấp đôi chip cược là một trăm triệu, ván này đặt lên thì đồng nghĩa với không còn đường lui.
Nếu bỏ bài, không chỉ toàn bộ tài sản trên bàn sẽ về tay Diêu Diêu, mà đến cả người cũng khó rời khỏi du thuyền này.
Còn nếu cược tiếp, không còn gì để cược nữa.
Bạn thấy sao?