Cuộc Chơi Tinh Tế – Chương 5

6

Nếu đã quyết định nhắm đến “cá lớn”, thì phải chuẩn bị kỹ càng.

Tôi đã suy nghĩ về việc có nên đi phục hồi màng trinh hay không.

Theo lẽ thường thì,với người ở tuổi như Phó Duệ Sơn đã từng trải qua nhiều chắc hẳn sẽ không quan tâm đến điều đó.

Nhưng nếu có nó cũng giống như đúng câu hỏi phụ trong bài thi, dù không quan trọng vẫn có cảm giác vui mừng khi đã “đúng bài”.

Tôi lập tức đến bệnh viện và đặt lịch phẫu thuật. Hai tuần sau, mọi thứ sẵn sàng.

Sau khi biết tôi chia tay Dương Dật, Vương Nguyệt còn an ủi tôi suốt một thời gian dài.

Tôi chỉ với ấy ngắn gọn:

“Chúng tôi đều suy nghĩ khác nhau , không cùng quan niệm. Tóm lại, cả hai đều gửi lời chúc tốt đẹp và biết ơn nhau.”

Tôi giấu mọi người việc mình đi phẫu thuật, bí mật nghỉ ngơi và dưỡng sức gần một tuần.

Trong khoảng thời gian đó, chỉ có Thẩm Tiểu Tâm là rảnh, nên hai lần Phó Duệ Sơn tổ chức ăn uống trong nhóm đều bị hủy.

Tôi cảm thấy không yên tâm, nên hỏi Thẩm Tiểu Tâm:

“Chúng tôi bận, cậu có thể đi ăn với Phó tổng một mình mà?”

Thẩm Tiểu Tâm bất ngờ lộ vẻ ngại ngùng:

“Tớ đi một mình thì không tiện.”

Hả? Chuyện gì ?

Tôi giả vờ thờ ơ:

“Phó tổng là của bố mẹ Vương Nguyệt, đối với chúng ta ông ấy giống như một người lớn đáng kính và thân thiện, có gì mà không tiện?”

Thẩm Tiểu Tâm có vẻ muốn lại ngập ngừng. Tôi tỏ ra quan tâm:

“Cậu có lo lắng gì không? Muốn chia sẻ với tớ không, tớ có thể đưa ra vài ý kiến cho cậu.”

Mặt Thẩm Tiểu Tâm bỗng đỏ bừng. Cô ấy lắp bắp:

“Tớ không biết, tớ chỉ mới một lần… Tớ cứ có cảm giác, hình như Phó tổng thích tớ.”

Tim tôi chùng xuống, có vẻ như con bạch tuộc này đã vươn tu của nó ra khắp nơi.

Tôi vẫn giữ nụ :

“Vấn đề đơn giản thôi, cậu có thích ông ấy không?”

Thẩm Tiểu Tâm lúng túng thừa nhận:

“Cậu xem, nếu Vương Nguyệt biết tớ và người mà ấy gọi là ‘ Phó’ ở bên nhau, liệu ấy có cảm thấy tớ kỳ lạ không?”

Tôi trả lời:

“Chuyện này Vương Nguyệt nghĩ gì không quan trọng, điều cốt yếu là Phó tổng nghĩ sao.”

Mặt Thẩm Tiểu Tâm rạng rỡ hạnh phúc:

“Ông ấy đối xử với tớ rất tốt. Cậu còn nhớ có lần ông ấy tặng tớ sườn cừu không?”

Tôi gật đầu.

“Và mỗi lần tớ cần đón, ông ấy đều tự đến đón tớ.”

Tôi lại gật đầu.

“Thêm nữa… tớ cảm thấy tớ và ông ấy có rất nhiều điểm chung, đặc biệt là khi về ẩm thực, mãi mà không hết chuyện. Nếu tớ và ông ấy thật sự ở bên nhau, tớ còn có thể cùng ông ấy thử những món ăn mới…”

Thẩm Tiểu Tâm đã bắt đầu mơ mộng về cuộc sống hạnh phúc khi thoát khỏi cảnh độc thân.

Càng nghe, lòng tôi càng trĩu nặng. Trước đây tôi đã tự hỏi, liệu Phó Duệ Sơn thích tôi hay Thẩm Tiểu Tâm, hoặc có lẽ ta thích cả hai chúng tôi.

Khi đó, tôi tự tin rằng ta thích tôi, giờ xem ra có đến 90% là ta thích cả hai chúng tôi.

Nhìn Thẩm Tiểu Tâm chuyện hăng say, tôi cảm thấy lạnh người. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị đe dọa bởi một người phụ nữ với ngoại hình chẳng có gì nổi bật.

Cuối cùng, ấy hỏi:

“Cậu nghĩ ông ấy thật sự thích tớ không? Tớ vẫn không dám tin.”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi cẩn thận trả lời:

“Phó tổng là ai cơ chứ? Ông ấy ở một đẳng cấp cao hơn chúng ta nhiều. Làm sao chúng ta có thể đoán ông ấy nghĩ gì? Nhưng tớ cảm thấy ông ấy thích cậu đấy. Nếu không, ông ấy sẽ không đối xử tốt với cậu như . Ông ấy đâu phải kiểu người dễ dàng đối tốt với bất kỳ nào. Tớ nghĩ ông ấy đã suy nghĩ rất kỹ mới quyết định đối xử tốt với cậu.”

Thẩm Tiểu Tâm liền hỏi:

“Ông ấy chưa bao giờ nhắn tin hay gọi điện riêng cho cậu sao?”

Tôi giả vờ như đang nhớ lại điều gì đó:

“Thật ra thì không có… À không, có một lần ông ấy gọi cho tôi để xác nhận về việc ký tên cho con ông ấy, Niuniu. Có lẽ ông ấy cảm thấy tôi với ông ấy có khoảng cách.”

Tôi bổ sung thêm, Thẩm Tiểu Tâm bị thuyết phục:

“Có lẽ vì cậu quá xinh đẹp, nên ông ấy mới không thể không để ý tới cậu.”

“Tớ cũng đâu có ý gì với ông ấy đâu mà.”

“Vậy bây giờ tớ phải sao?”

Tôi khuyên Thẩm Tiểu Tâm rằng ấy nên giữ sự kiêu kỳ, cố phớt lờ Phó Duệ Sơn:

“Ông ấy gặp đủ loại người rồi, bao nhiêu phụ nữ đều nịnh nọt và chiều chuộng ông ấy. Hiếm khi gặp một người lạnh lùng, khác biệt so với những người trước, mới khiến ông ấy lòng.”

7

Một buổi tối, khi Phó Duệ Sơn lại rủ mọi người đi ăn vào cuối tuần trong nhóm chat, tôi nhắn riêng cho ông ấy.

“Lần này nếu cũng rủ Tiểu Tâm, thì tôi sẽ không đi đâu.”

Ngay lập tức, Phó Duệ Sơn gọi điện. Lúc nghe máy, nước mắt tôi lập tức trào ra, giọng có chút nghẹn ngào khi :

“Alo”

Anh ấy ngay lập tức quan tâm hỏi tôi có chuyện gì.

“Anh thật sự không biết lý do sao? Mọi người đều ra là thích Tiểu Tâm.”

Tôi dừng lại một chút, giọng đầy tủi thân.

“Tôi buồn lắm, không muốn dính dáng vào chuyện này.”

Phía đầu dây bên kia Phó Duệ Sơn im lặng vài giây, rồi bật to, bảo tôi đã hiểu lầm.

“Làm sao em lại nghĩ rằng thích Tiểu Tâm? Điều đó không bao giờ xảy ra.”

Tôi bắt đầu liệt kê những điều mà ấy đã cho Tiểu Tâm:

“Nếu đó không phải là thích, thì là gì?”

Phó Duệ Sơn liên tục nhấn mạnh rằng tôi đã hiểu lầm:

“Thật là mọi chuyện đều là sự hiểu nhầm ! Em đúng là ngốc nghếch. Anh thích em, em không cảm nhận sao?”

“Tôi đâu dám nghĩ tới điều đó.”

Phó Duệ Sơn thở dài:

“Uyển Uyển, em quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến không dám nghĩ tới việc tiến xa hơn.”

Một chút e ấp là cần thiết, nếu không sao khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.?

“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình thuộc kiểu phụ nữ đảm đang, nếu thực sự ở bên , tôi sợ mình không thể chăm sóc tốt cho . Tiểu Tâm rất giỏi nấu ăn, tính cách lại dịu dàng, nếu ấy ở bên , chắc chắn sẽ chăm sóc rất tốt. Cô ấy hợp với hơn, nên tôi mới tự ti.”

“Anh lo lắng cho em. Tối nay, nhất định phải gặp em.”

Giọng Phó Duệ Sơn qua điện thoại nghe rất quả quyết. Tôi liếc điện thoại, đã gần 10 giờ tối.

Tôi biết rõ, gặp nhau vào giờ này thì điều gì sắp xảy ra. Nếu tối nay tôi kìm lại, liệu Phó Duệ Sơn có thấy tôi quá xa cách và mất hứng không?

Tôi nghĩ, nếu để những người ghét “trà xanh” mô tả hành của tôi tối hôm đó, chắc họ sẽ rằng tôi giả vờ yếu đuối, khóc lóc như hoa lê gặp mưa, thực chất là tự dâng mình.

Đúng, tôi thừa nhận họ đúng.

Tôi quả thật đã khóc như hoa lê dưới mưa, mềm yếu và dịu dàng, rồi ngả vào vòng tay của Phó Duệ Sơn.

Khi ấy dỗ dành tôi, tôi ngừng khóc, tôi tỏ ra đắn đo và rằng tôi cảm thấy có lỗi với Tiểu Tâm.

Phó Duệ Sơn trầm ngâm:

“Để xử lý chuyện này, em đừng lo lắng.”

Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng trẻo của mình lên tay ấy.

“Không, để em tự mình giải quyết. Anh là đàn ông, đứng giữa chuyện thế này thì rất khó xử.”

Tôi còn dặn thêm:

“Chuyện chúng ta, tạm thời đừng với Vương Nguyệt. Em chưa nghĩ ra cách nào để với ấy.”

Phó Duệ Sơn không nghĩ nhiều:

“Em không cần lo về Vương Nguyệt. Cô ấy là người hiểu chuyện, sẽ thông cảm thôi.”

Tôi nũng nịu :

“Em với Vương Nguyệt là thân. Nếu ấy nghe chuyện này từ người khác, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

Phó Duệ Sơn lớn, vừa đồng ý, vừa kéo tôi ngồi lên đùi .

Má tôi nóng bừng, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Kết quả của buổi tối đó đúng như dự đoán, khiến Phó Duệ Sơn bất ngờ và vui sướng.

Không lâu sau, ta ngủ thiếp đi. Anh ngủ rất thoải mái, tiếng ngáy lớn đến mức cả căn phòng như rung lên.

Tôi cuối cùng cũng có có cơ hội để quan sát kỹ khuôn mặt . Nếp nhăn sâu hằn ở khóe miệng, làn da nhăn nheo, và những đốm nâu lác đác trên da.

Tôi không khỏi nhớ về làn da nâu mịn như chocolate của Dương Dật.

Ai bảo những người phụ nữ ham mê vật chất chẳng cần bỏ công sức?

Bao nhiêu năm qua, tôi đã dành bao nhiêu tâm trí và nỗ lực cho đàn ông, liệu có ít hơn so với những chỉ chăm chỉ học hành và việc không?

Nếu câu chuyện “câu đàn ông” là một sự nghiệp, thì ngay lúc này, có bao nhiêu muốn đổi vị trí với tôi, nằm cạnh Phó Duệ Sơn chứ?

Mùi của đàn ông lớn tuổi không dễ chịu.

Nước bọt của đàn ông già cũng chẳng ngon lành gì.

Những nỗi cay đắng này, liệu những người phụ nữ luôn miệng rằng tự mình phấn đấu có thể nuốt trôi không.?

Ai có thể rằng những nỗ lực của tôi không phải là phấn đấu?

Trong thế giới này, ai đã định nghĩa điều gì là phấn đấu và điều gì không phải là phấn đấu?

Tôi học từ các khóa học tâm lý rằng, “Ai nắm giữ nhiều thông tin hơn, thì người đó kiểm soát cuộc trò chuyện.”

Ngay cả khi vừa kiệt sức sau một loạt việc “không thể miêu tả”, tôi vẫn không quên thực hiện vai trò tư vấn tâm lý cho Phó Duệ Sơn.

Chúng tôi đắp chung một chiếc chăn, chia sẻ rất nhiều điều thầm kín.

Phó Duệ Sơn, trong khoảng thời gian sau khi thỏa mãn, đã mở lòng với tôi. Tôi không ngờ rằng, con của , Niuniu, không phải là con của vợ cũ mà là của người vợ trước đó nữa.

Vợ cũ của không có con, công việc của ấy rất thành công, và ấy không muốn từ bỏ sự nghiệp để sinh con. Điều này khiến Phó Duệ Sơn rất thất vọng.

Họ hiếm khi gặp nhau do bận rộn, và rồi ấy không chịu nổi sự đơn nên ngoại với trợ lý của mình, rồi chủ cầu ly hôn.

Phó Duệ Sơn nhẹ nhàng vuốt lưng tôi:

“Cưới nhau không lâu thì ấy phát hiện mình khó có con. Mọi người đều khuyên bọn thử thụ tinh ống nghiệm, ấy quá tham vọng với sự nghiệp, sợ việc sinh con sẽ cản trở công việc, nên không muốn. Dù vẫn rất mong có con, tôn trọng quyết định của ấy, nghĩ rằng chỉ cần sống tốt với nhau là đủ.”

“Không lâu sau, ấy mở công ty mới ở nơi khác. Hôn nhân của bọn đi đến hồi kết khi ấy không muốn hy sinh và đóng góp gì cho gia đình nữa.”

“Bây giờ, ấy vẫn đang sống trong căn biệt thự lớn nhất của . Tuy nhiên, ấy không có quyền sở hữu, chỉ có quyền ở. Bọn đã thỏa thuận, nếu ấy không tái hôn thì có thể tiếp tục ở, còn nếu tái hôn thì phải trả lại nhà cho .”

Trong lòng tôi âm thầm suy nghĩ. Lý do chính khiến Phó Duệ Sơn ly hôn với vợ cũ là vì ấy muốn có con trai, còn ấy thì thậm chí không chịu thử sinh con.

Tôi hoàn toàn hiểu suy nghĩ của ấy.

Khi tôi biết rằng mình từng có một em bị gửi đi, ngoài cảm giác sợ hãi và nhẹ nhõm, tôi cũng từng hỏi mẹ mình:

“Gia đình mình nghèo đến thế, sao bố mẹ vẫn sinh thêm con?”

Tôi không bao giờ quên câu trả lời của mẹ:

Bởi vì bố tôi vẫn muốn có một đứa con trai. Lúc đó, mẹ tôi mang thai ngoài ý muốn, và họ nghĩ rằng có thể lần này sẽ là con trai, nên quyết định sinh ra.

“Vậy nếu không phải là em mà là em trai, người bị đưa đi có phải là con không?”

Mẹ tôi im lặng một lúc, rồi khẽ đáp:

“Ừ.”

Tôi chỉ có thể rằng là mình may mắn trong bất hạnh.

Nếu ngày đó sinh ra là em trai, dù tôi có hoạt bát, đáng hay lanh lợi đến đâu, chắc chắn tôi cũng sẽ bị gửi đi.

Bố tôi đã có trai tôi rồi, một người đàn ông nghèo đến mức phải cho con đi mà vẫn thấy thiếu con trai, thì với khối tài sản hiện tại của Phó Duệ Sơn, sao ấy lại không muốn có một đứa con trai của riêng mình?

Tôi e thẹn ôm lấy Phó Duệ Sơn:

“Phó tổng, nam tính thế này, sao lại có người phụ nữ nào không muốn sinh con cho chứ?”

Phó Duệ Sơn khẽ chạm vào mũi tôi:

“Chúng ta đã thân thiết thế rồi mà vẫn còn gọi là Phó tổng thì không đúng đâu.”

“Chẳng lẽ em phải gọi theo Vương Nguyệt là Phó sao?”

Tôi cố ý trêu .

Hai người cứ thế cợt qua lại một lúc, cuối cùng thống nhất sẽ gọi là…

“thầy Phó.”

Trong đêm tiếng ngáy của Phó Duệ Sơn càng tôi tỉnh táo hơn.

Tôi quyết định dậy và vào phòng đọc sách. Phó Duệ Sơn chưa từng học đại học, mỗi lần hỏi về cách dựng cơ nghiệp, luôn né tránh không trả lời thẳng.

Những cuốn sách trong phòng đọc của toàn là mấy cuốn như “Thắng Lợi,” “Bản Chất Của Kinh Doanh,” và “Phương Pháp Bán Hàng Tuyết Cầu” chỉ tên sách thôi đã khiến tôi đau đầu.

Người ta không sai, đàn ông chinh phục thế giới để chinh phục phụ nữ, còn phụ nữ chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới.

Tôi không kìm mà nhớ về năm đầu tiên đến Thâm Quyến.

Trước khi về quê ăn Tết, ở sân bay, tôi thấy một cuốn sách của một “độc lập” ,của một đại gia nào đó.

Bốn chữ “phụ nữ độc lập” đối với một “trà xanh” như tôi, chỉ đơn thuần là một vai diễn.

Chỉ cần cho ra vẻ một chút là , đừng bao giờ để chuyện giả vờ trở thành thật đến mức chỉ cảm chính mình mà không cảm ai khác.

Tôi kéo rèm ra, những tòa nhà chọc trời xa gần vẫn sáng đèn. Những tia sáng đủ màu sắc đan xen chiếu lên bầu trời đêm, khiến màn đêm trở nên đen đỏ xen kẽ.

Nếu chịu bỏ cuộc thì sẽ không bắt sói, có một bước đi, tôi biết mình nhất định phải thực hiện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...