5
Sau khi kết thúc cuộc vui, tôi tùy tiện khoác lên một chiếc sơ mi, cầm ly rượu vang, thất thần Lâm Hựu Thăng bận rộn trong bếp.
Anh ta , buổi chiều tôi vừa tức giận, buổi tối lại vận quá sức, nên cần uống chút canh bổ để bồi dưỡng cơ thể.
Tôi chợt nhớ đến đêm đầu tiên của tôi và Hứa Vọng.
Hắn ta cũng từng dịu dàng nấu cho tôi một nồi canh bổ, rồi cùng tôi đút cho nhau.
Sau đó, sáng hôm sau cả hai cùng bị chảy máu mũi.
Cạch—
Tiếng chìa khóa tra vào ổ khiến tôi giật bắn mình, nhanh chóng kéo Lâm Hựu Thăng ra ngoài.
Từ lúc chìa khóa cắm vào ổ, đến lúc mở cửa, rồi bước vào nhà, nhiều nhất cũng chỉ có 15 giây.
Đừng là chạy vào phòng ngủ, ngay cả chạy khỏi phòng khách cũng không kịp.
Trong thế cấp bách, tôi đè vai Lâm Hựu Thăng xuống, đạp một phát, đá ta—
Vào thẳng gầm bàn ăn.
Hứa Vọng bước vào nhà, liếc tôi một cái, sau đó sải bước nhanh vào thư phòng.
Chốc lát sau, ta lớn tiếng hỏi vọng ra.
“Vợ à, con heo vàng đâu rồi?”
Con heo vàng, là khối vàng nguyên chất to bằng nắm tay mà chúng tôi đã đúc ngay sau khi kết hôn, để dành tặng cho con của mình sau này.
Giọng tôi không giấu sự khó chịu.
“Chẳng phải chúng ta định để lại cho con sao? Anh tìm nó gì?”
Hứa Vọng đã cầm con heo vàng bước ra, giọng cũng lộ rõ sự không vui.
“Đứa con của đồng nghiệp đầy tháng, quên chuẩn bị quà, nên tạm mang nó đi dùng trước.”
“Cũng chỉ là một con heo vàng thôi mà. Nếu em thích, mai sẽ mua cái khác to hơn cho em.”
Anh ta đặt tay lên tay nắm cửa, định rời đi, bất chợt dừng lại, khẽ thở dài.
Sau đó, hắn quay lại, bất ngờ cúi xuống hôn lên trán tôi.
“Vợ à, biết dạo này bận rộn, khiến em không vui, nên mới giận dỗi như .”
“Nhưng đồng nghiệp vẫn đang đợi, hôm nay không rồi. Ngày mai sẽ về sớm bù đắp cho em, không?”
Đúng lúc đó, ghế ăn bất ngờ bị đẩy lệch đi, tạo ra âm thanh chói tai.
Hứa Vọng lập tức cảnh giác.
“Ai ở đó?”
6
Tôi vội vàng đá nhẹ vào chân ghế, cố tỏ ra tức giận và thất vọng.
“Trong đầu lúc nào cũng chỉ có công việc!”
“Sao không cưới luôn công việc của đi?”
“Còn về sớm bù đắp cho tôi?”
“Mơ đi Hứa Vọng! Tôi chẳng thèm chờ đâu! Biến đi cho khuất mắt tôi!”
Sự ý của Hứa Vọng bị kéo đi, hắn ta tôi chằm chằm, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.
Một lúc sau, hắn ta hít sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận…
“Hôm nay là lỗi của , không chấp em gì. Nhưng hy vọng ngày mai khi về nhà, em có thể điều chỉnh lại thái độ của mình.”
Cạch.
Tiếng cửa đóng vang lên.
Tôi ngửa cổ uống một ngụm rượu vang lớn để bình tĩnh lại, đúng lúc đó, Chu Nhiêu gửi đến mấy tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên đập vào mắt tôi chính là bức ảnh con heo vàng.
【Em có biết tại sao vừa nãy Hứa Vọng lại gấp gáp đòi con heo vàng không? Vì ấy “thèm” em đến mức không kiềm chế , dù em đang mang thai vẫn không thể nhịn. Vừa rồi ấy lỡ em thai, nên cần con heo vàng của con chị để cầu bình an cho con em đấy.】
【Nhưng cũng không thể trách ấy , trách là trách bụng chị kém cỏi, tranh trước bao lâu mà đến giờ vẫn chưa có tĩnh gì.】
【À không, cũng không thể trách hết cho chị, vì dù sao thì đàn bà không thể tự mình mang thai. Anh ấy bao lâu rồi không vào chị, nếu chị có thai mới là chuyện kỳ lạ đấy!】
【À đúng rồi, chị có biết tại sao ấy không đụng vào chị không? Vì ấy chị trên giường chẳng khác gì con cá chết, chạm vào còn thấy buồn nôn.】
…
Tay tôi siết chặt điện thoại, run lên vì tức giận.
Cơn phẫn nộ với Hứa Vọng và Chu Nhiêu đồng loạt bùng nổ.
Lâm Hựu Thăng từ dưới bàn chui ra, vòng tay ôm lấy eo tôi, bộ râu lún phún nhẹ nhàng cọ vào cổ tôi.
“Chỉ là một con heo vàng thôi mà, đâu đáng để em nổi giận thế?”
“Nếu em thích, ngày mai gửi cho em hẳn một thùng luôn.”
“Đương nhiên, nếu em vẫn chưa hết giận, có thể bất đắc dĩ giúp em hạ hỏa thêm một chút.”
Tôi tắt màn hình điện thoại, quay lại trừng mắt ta.
“Anh vừa rồi, cố ra tiếng đúng không?”
7
Bịch!
Lâm Hựu Thăng lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, giơ tay thề thốt.
“Anh thề có trời đất, vừa rồi chân bị tê, chỉ muốn cử một chút thôi!”
Khi ta di chuyển, vô rơi áo khoác của tôi xuống đất, tờ giấy khám thai của Chu Nhiêu cũng rơi ra theo.
Lâm Hựu Thăng nhặt lên, một hồi, sau đó bật nhảy lên đầy phấn khích.
“Hứa Vọng có Chu Nhiêu rồi nên không chạm vào em.”
“Vậy nên, đứa bé này là của !”
“Anh sắp bố rồi sao?! Trời ơi, Mạt Mạt, chuyện lớn như sao em không với ?”
Tôi xấu hổ giật lấy tờ giấy khám thai, định bảo ta hiểu lầm rồi.
Nhưng Lâm Hựu Thăng đã bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Đây là đứa con đầu tiên của , nhất định không thể để nó nhận giặc cha!”
Anh ta nắm chặt tay tôi.
“Mạt Mạt, em ly hôn đi, cưới em. Anh sẽ cho em và con một gia đình, thế nào?”
Tôi nuốt nước bọt, ngơ ngác ta.
“Anh bị điên à?”
Cả cái thành phố này ai mà không biết, Lâm Hựu Thăng là một tay chơi trứ danh, xung quanh ong bướm lúc nào cũng vây kín.
Lúc nào ta cũng giữ nguyên tắc “người trong bụi hoa không dính lấy một cánh hoa”.
Tôi có thể ở bên ta lâu như , hoàn toàn là nhờ tôi đã có chồng, giữa hai chúng tôi không tồn tại bất kỳ sự ràng buộc nào.
Nhưng Lâm Hựu Thăng lại chẳng buồn nghe tôi , vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
“Em không đồng ý, là vì em sợ mất đi con gà đẻ trứng vàng là Hứa Vọng.”
“Cũng sợ sẽ vỗ mông bỏ chạy, cuối cùng mất cả chì lẫn chài, đúng không?”
“Không sao, một khi đã mở miệng, thì nhất định sẽ cho em cảm giác an toàn tuyệt đối.”
Ding!
Âm thanh thông báo của điện thoại vang lên.
“Alipay: Bạn vừa nhận 50 triệu NDT.”
Tôi sững sờ, dụi mắt mấy lần, đếm đi đếm lại số con số 0 phía sau.
Nuốt khan thêm một lần nữa.
“Anh quên ghi là ‘cho tặng tự nguyện’.”
Lâm Hựu Thăng vỗ trán, nhanh chóng lấy điện thoại ra thao tác.
Chỉ vài giây sau, điện thoại tôi lại rung lên.
“Alipay: Bạn vừa nhận 50 triệu NDT.”
Lần này, tôi không còn nuốt nước bọt nữa, chỉ có thể trợn mắt chằm chằm vào ghi “cho tặng tự nguyện”, rồi lẩm nhẩm đếm từng con số phía sau mà ngu.
Lâm Hựu Thăng ngượng ngùng gãi đầu.
“Số này là tiền đặt cọc. Chờ em ly hôn xong, sẽ đưa em thêm 200 triệu nữa.”
“Cái gì???”
Giọng tôi vỡ toang.
Lâm Hựu Thăng càng đỏ mặt hơn.
“Chờ chúng ta kết hôn rồi, toàn bộ tiền của cũng sẽ là của em.”
Tôi phấn khích đến mức suýt chút nữa lăn lộn trên sàn.
Đây chính là cảm giác bánh từ trên trời rơi xuống sao?!
Chỉ là sau khi bình tĩnh lại, tôi lại bắt đầu thấy lo lắng.
“Dù gì tôi và Hứa Vọng cũng ở bên nhau tám năm, ngay cả khi Chu Nhiêu có thai, ta cũng chưa từng đề cập đến chuyện ly hôn.”
“Lỡ như ta không muốn ly hôn thì sao…”
Lâm Hựu Thăng vỗ ngực đầy tự tin.
“Chuyện này cứ để lo.”
Anh ta gõ vài dòng tin nhắn, hào hứng đưa cho tôi xem như khoe bảo bối.
【Trần Mạt vừa xấu xí, vừa khó tính, lại còn kiếm ít tiền, dắt ra ngoài chỉ tổ mất mặt nhà họ Lâm Nếu cậu ly hôn với ta và chọn một người xứng đáng hơn, tôi sẽ để cậu ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc, thế nào?】
…
Bạn thấy sao?