Năm thứ ba kết hôn với Hứa Vọng, ta bao nuôi một trẻ đẹp bên ngoài.
“Hạ Mạt tính đơn thuần, lại hết lòng với tôi. Dù tôi và Chu Nhiêu có đứng ngay trước mặt ấy, ấy cũng sẽ không nghi ngờ gì cả.”
Tức giận đến cực điểm, tôi leo lên giường của trai ta.
Sau đó, mỗi lần ta tìm đến kia, tôi cũng tìm đến trai của ta.
Chúng tôi ngầm hiểu nhau, cùng nhau diễn trò, cuộc sống trôi qua đầy kích thích và căng thẳng.
Cho đến khi đó chạy đến trước mặt tôi kêu gào, Hứa Vọng liên tục thử thách giới hạn của tôi, còn trai ta thì sẵn sàng bỏ ra 1,5 tỷ để đổi lấy vị trí cao hơn.
Tôi xoa xoa tay, quyết định lật bài ngửa với ta.
1
Trong quán cà phê ở góc phố, Chu Nhiêu – mà Hứa Vọng bao nuôi – ném tờ giấy khám thai lên bàn trước mặt tôi, ánh mắt kiêu ngạo tôi.
“Tôi có thai rồi, con là của Hứa Vọng. Nếu biết điều thì mau chóng ly hôn đi.”
Lần đầu tiên tôi ta ở khoảng cách gần.
Mặt trái xoan, đôi mắt to, chiếc mũi nhỏ cao, cả khuôn mặt đều toát lên sự trẻ trung tràn đầy sức sống.
Một kiểu phụ nữ mà Hứa Vọng chắc chắn sẽ thích.
Nhưng tôi không hề lộ ra chút hoảng hốt nào, mà ngược lại kiên quyết không thừa nhận.
“Cô nhỏ, ăn có thể ăn bậy, không thể bừa. Cô có biết bịa đặt vu khống là tội nặng thế nào không?”
Chu Nhiêu khẽ lạnh.
“Tôi biết ngay là sẽ không tin, bằng chứng tôi đều chuẩn bị hết rồi.”
Cô ta lấy ra một xấp ảnh dày chụp chung với Hứa Vọng.
Có ảnh ăn cơm, du lịch, ôm nhau, hôn môi, thậm chí có cả ảnh trên giường.
Tôi chỉ liếc qua vài tấm rồi dừng lại, chậm rãi thu hết chúng lại.
“Tôi biết chồng tôi vừa trẻ vừa đẹp trai, tương lai rộng mở.”
“Những năm qua số tiếp cận ấy với đủ mọi lý do, muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của chúng tôi, không có mấy chục thì cũng có đến cả trăm.”
“Nhưng vì họ đều thất bại, nên cũng không có cơ hội đâu.”
Tôi trả lại xấp ảnh cho ta, trên mặt vẫn mang nụ , ánh mắt thì lạnh băng.
“Ảnh có chỉnh sửa tinh vi thế nào thì giả vẫn mãi là giả.”
“Lần này tôi bỏ qua cho , nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không nhắc nhở trước.”
Chu Nhiêu sững sờ tôi.
Một lúc lâu sau, ta đột nhiên bật đầy ác ý, cầm cốc cà phê trước mặt tạt thẳng vào tôi.
“Không tin phải không? Không sao, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ để chính miệng Hứa Vọng cho nghe.”
Bỗng dưng, ở cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Chu Nhiêu nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, vui vẻ chạy về phía người đó.
Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ.
Ngày trước, giữa đám đông biển người, Hứa Vọng luôn có thể thấy tôi ngay lập tức.
Còn bây giờ, ta chỉ dang rộng vòng tay, ôm lấy Chu Nhiêu đang lao về phía mình, rồi dịu dàng xoay người.
Hừ.
Tôi tiện tay rút một tờ khăn giấy lau mặt, nhét tờ giấy khám thai vào túi rồi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
2
Khi Hứa Vọng về đến nhà, ba tiếng đã trôi qua.
Tôi cầm mã QR thu tiền, vui vẻ bước tới.
“Khách quan, đến hạn thu tiền nhà rồi đây!”
Hứa Vọng dừng tác thay giày, mỉm hiểu ý, lấy điện thoại ra quét mã.
“Đồ mê tiền, mới đó mà đã không chờ nổi rồi sao?”
“Quy tắc cũ, phần lớn cho em, giữ lại một ít tiêu vặt.”
Tôi cẩn thận đếm năm số 0 đứng sau số 1, hài lòng quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hứa Vọng đột nhiên kéo tay tôi lại, ôm chặt vào lòng, tôi đầy thâm .
“Vợ à, hôm nay không phải tăng ca, hay là để đi xả nước tắm cho em trước nhé?”
Tôi thầm ghê tởm bản thân vì đã hiểu ngay ý đồ của ta.
Từ khi có Chu Nhiêu, mỗi lần ta đột nhiên nổi hứng, tôi đều cảm thấy buồn nôn.
Tôi giãy khỏi vòng tay ta, vội vàng đồng hồ như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Suýt nữa thì quên, sếp em vừa bảo em quay lại công ty tăng ca, sắp trễ rồi!”
Trên mặt Hứa Vọng thoáng hiện lên một tia không hài lòng…
“Hiếm khi tôi có hứng thú, em có thể đừng hỏng bầu không khí không?”
Giọng tôi cũng trở nên khó chịu.
“Trước đây cũng thường xuyên thêm ca đêm đấy thôi. Sao lúc tăng ca thì là vì công việc, còn tôi tăng ca thì lại thành hỏng bầu không khí?”
Sắc mặt Hứa Vọng lập tức sa sầm, lồng ngực phập phồng mạnh.
“Anh bao nhiêu lần rồi, em vất vả cả tháng, kiếm còn chưa bằng lương một ngày của . Sao cứ nhất quyết phải chịu khổ ngoài kia mà không chịu ở nhà tận hưởng cuộc sống?”
Vừa dứt lời, Hứa Vọng như nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nắm tay tôi định xin lỗi.
“Vợ à, không có ý đó, chỉ là…”
Chuông điện thoại bỗng reo lên.
Anh ta liếc màn hình rồi che loa, đi ra ban công nghe máy.
Nửa phút sau, ta quay lại với dáng vẻ thoải mái như chưa có gì xảy ra.
“Em bảo phải đi thêm đúng không? Vừa hay công ty cũng có việc gấp, chúng ta cùng đi nhé.”
Tôi nhàn nhạt liếc ta một cái.
“Vừa nãy sếp nhắn, bảo tôi không cần đi nữa rồi.”
Hứa Vọng nghẹn lời, rồi tức tối đóng sầm cửa bỏ đi.
Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, tôi cũng ném thẳng cái giẻ lau trong tay, nghiến răng nhắn tin cho Lâm Hựu Thăng.
【Tới chơi với em đi.】
3
Khác với Hứa Vọng xuất thân từ một thị trấn nghèo, Lâm Hựu Thăng là một thiếu gia nhà giàu chính hiệu, tay chơi khét tiếng.
Hồi đại học, vì trúng tiềm năng và nhân cách của Hứa Vọng, ta tìm mọi cách để kết thân với ta.
Hứa Vọng từng , chỉ cần nhờ con mắt tinh tường của Lâm Hựu Thăng, sau này ta phát đạt nhất định sẽ giúp đỡ nhà họ Lâm một tay.
Nhưng tiếc là bao nhiêu năm trôi qua Hứa Vọng vẫn chỉ là một nhân viên trong tập đoàn Lâm thị.
Lâm Hựu Thăng đến rất nhanh, vừa gặp đã ép tôi lên bàn ăn, môi điên cuồng cướp đoạt, đôi tay thì không an phận lướt khắp người tôi.
“Chiều nay con hồ ly nhỏ đó khiêu khích em trong quán cà phê, thấy hết rồi.”
“Em cũng giỏi nhịn thật đấy, bây giờ mới tìm ?”
Tôi mạnh tay túm lấy tóc ta, cắn lên đầu lưỡi ta một cái.
“Lâm Hựu Thăng, là súc sinh à? Vừa gặp đã dục?”
Lâm Hựu Thăng đau đến nỗi phải thả tôi ra, tay vẫn siết chặt eo tôi, đầu ngón tay mơn trớn trên môi tôi.
“Trần Mạt, là em trêu chọc trước.”
“Một khi đã lên thuyền giặc, em còn muốn nhảy xuống, đã muộn rồi.”
Tôi sững người.
Chuyện tôi bước lên con thuyền giặc này, phải kể từ ngày phát hiện Hứa Vọng ngoại .
Hôm đó, tôi bất ngờ nhận một tin nhắn lạ, rằng Hứa Vọng có buổi thuyết trình trong hội trường quên mang lễ phục, bảo tôi mang đến giúp.
Sợ ta chờ lâu, tôi thậm chí không kịp khoác thêm áo ngoài mà vội vã lao đi.
Nhưng khi tôi đến khách sạn, vừa lạnh cóng vừa sụt sịt, thứ tôi thấy lại là…
Hứa Vọng đang cợt với đám .
“Hạ Mạt tính đơn thuần, lại hết lòng với tôi. Dù tôi và Chu Nhiêu có đứng ngay trước mặt ấy, ấy cũng sẽ không nghi ngờ gì cả.”
Nói rồi, ta ngang nhiên giữ chặt gáy Chu Nhiêu, hôn đến mức ta mềm nhũn trong lòng.
Chỉ khi ta không còn đứng vững, ta mới bật , bế ta vào khách sạn.
Tôi thất thần trở về nhà, mãi đến nửa đêm mới đợi Hứa Vọng về.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, ta đã uể oải bước vào phòng tắm.
“Anh tăng ca cả ngày mấy cái dự án, mệt chết đi .”
“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, giờ cũng chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thôi.”
Tôi ngồi bên giường, chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của Hứa Vọng, siết chặt tay đến nỗi móng tay cắm vào da thịt, máu nhỏ từng giọt xuống sàn.
Đến khi đau đến tận cùng, tôi mới bỗng dưng thông suốt.
Tôi đã cùng Hứa Vọng đi từ những ngày nghèo khó đến khi ta trở thành một người đàn ông giàu có, phong độ.
Chỉ cần ta chưa đuổi tôi đi.
Chỉ cần ta vẫn đưa tiền cho tôi.
Vậy thì tại sao tôi phải dễ dàng nhường thành quả thắng lợi của mình cho kẻ khác?
4
Tôi trang điểm thật đậm, thay một chiếc váy dạ hội quyến rũ nhất, một mình đến quán bar uống rượu.
Vì tôi đi một mình, lại ăn mặc nóng bỏng, ngoại hình cũng không tệ, nên có rất nhiều đàn ông đến bắt chuyện.
Lúc đầu tôi vẫn còn tỉnh táo để từ chối.
Nhưng càng uống nhiều, lý trí càng bị cảm lấn át.
Tôi bắt đầu nửa vờ nửa thật, thậm chí muốn dùng cách này để tự hủy hoại bản thân, trả đũa Hứa Vọng.
Mãi đến khi một gã trung niên hói đầu, người nồng nặc mùi rượu, vòng tay ôm lấy tôi.
Gã ta đưa một ly rượu có thuốc tới gần môi tôi, còn định hôn tôi bằng cái miệng hôi thối đó.
Đúng lúc này, Lâm Hựu Thăng không nhịn nữa, lao tới giật tôi ra khỏi vòng tay gã đàn ông kia, giọng lạnh tanh bảo gã cút ngay.
Nhưng khi đó tôi đã say mềm, không còn nhận ra ai với ai nữa.
Trong mắt tôi lúc đó, Lâm Hựu Thăng chỉ là một chàng trai trẻ đẹp trai mà thôi.
Tôi lảo đảo cầm ly rượu, dí sát vào môi Lâm Hựu Thăng.
“Anh hùng cứu mỹ nhân hả? Nhìn còn trẻ mà mấy chiêu trò này cũng cũ rích nhỉ.”
“May cho là chị đây tốt bụng, không nỡ để thất vọng. Uống ly này đi, tôi sẽ ở lại với cả đêm, thế nào?”
Lâm Hựu Thăng lắc lắc vai tôi, muốn tôi tỉnh táo lại.
Nhưng tôi chỉ thấy phiền, dứt khoát tự mình uống một ngụm lớn, rồi ghé sát hôn lên môi ta.
Khoảnh khắc môi chạm môi, Lâm Hựu Thăng cứng đờ.
Giọng của ta trở nên khàn đặc.
“Trần Mạt, là em tự dâng đến tận miệng , không hề ép buộc đâu nhé. Sau này đừng có mà…”
“Phiền phức!”
Tôi khó chịu chặn môi ta lại, tay bắt đầu lần xuống…
Khi tỉnh lại, thấy Lâm Hựu Thăng bên cạnh, tôi giật bắn cả người.
Anh ta lại vô cùng thản nhiên, lười biếng chào hỏi.
“Chào buổi sáng, .”
Tôi xoay người định bỏ chạy, eo đã bị siết chặt.
Hơi thở nóng rực của Lâm Hựu Thăng phả bên tai tôi.
“Quán bar tối qua có camera giám sát đấy, em yên tâm, đã mua lại nó rồi.”
“Trần Mạt, biết em muốn trả đũa Hứa Vọng. So với chọn một gã xa lạ, chẳng phải chọn sẽ tốt hơn sao?”
“Anh đảm bảo, khi nào em cần sẽ đến, khi nào em không cần sẽ biến mất.”
“Và quan trọng nhất, hãy thử tưởng tượng vẻ mặt của Hứa Vọng khi biết em và đàn của ta ở bên nhau đi. Không thú vị sao?”
Cứ thế, tôi và Lâm Hựu Thăng hoàn toàn trở thành “đồng minh” trên cùng một con thuyền.
Bạn thấy sao?