Cuộc Chơi Báo Thù – Chương 8

Cả đời này, dù muốn cũng không thể câu kéo cậu ấm nhà giàu nào nữa.

"Cố Thần đang điều trị ngay phòng bên cạnh , chân ta tái phát đau lắm đấy, có rảnh thì nhớ qua cảm ơn ta. Nếu không có ta, cũng đâu ra nông nỗi này..."

Ánh mắt tôi tối lại, ẩn chứa nhiều hàm ý.

Sắc mặt Lâm Kiều Kiều trở nên méo mó.

Xem xong trò hề của người cũ, tôi sang phòng bên cạnh gặp Cố Thần.

Biểu cảm của ta bình tĩnh hơn nhiều. Khi thấy tôi xuất hiện, đôi mắt vốn u ám của ta bỗng sáng lên.

"Khụ khụ khụ..."

"Thanh Lan, sao tôi lại thành ra thế này? Chẳng lẽ kiếp này không chắn tai nạn xe giúp tôi sao?"

Trong lòng tôi bật lạnh, hóa ra Cố Thần cũng sống lại!

Quá tuyệt, cặp đôi tra nam tiện nữ này cuối cùng cũng nhận báo ứng!

Tôi giả vờ không hiểu, ta : "Anh ? Hôm tai nạn xe, tôi không hề đi cùng , là một mình đến tìm Lâm Kiều Kiều mà."

"Chuyện gì cơ?!"

Cố Thần bật dậy, cơn đau khiến ta phải ngã xuống giường.

Tôi ngửi thấy mùi hôi thối từ vết thương mưng mủ trên người ta, không nhịn mà lùi lại một bước.

Biểu cảm của Cố Thần trông vô cùng đau đớn.

"Tại sao không ngăn tôi lại, không đi cùng tôi?" Anh ta lẩm bẩm, không dám tin, đưa tay sờ xuống phần thân dưới của mình, xác nhận đôi chân đã không còn, gương mặt cũng bị hủy hoại.

"Không thể nào, đây nhất định là mơ...là mơ thôi..."

Anh ta nhấn vào vết thương đang mưng mủ, cơn đau ập tới khiến ta nhận ra đây là thực tại.

Nước mắt chảy dài trên mặt ta: "Sao lại thành thế này? Rõ ràng tôi phải có sự nghiệp thành công, đôi chân vẫn lành lặn..."

"Thẩm Thanh Lan, tại sao không ngăn tôi? Tại sao không chắn tai nạn giúp tôi!"

Giọng ta càng lúc càng cao.

Tôi khoanh tay trước ngực, khóe môi tràn ngập ý khinh miệt: "Dựa vào đâu mà tôi phải ngăn ? Lại còn chắn tai nạn giúp ?"

"Kiếp trước không phải tất cả đều do tôi tự nguyện sao? Anh chưa bao giờ cầu xin tôi chắn tai nạn, thậm chí cả tiền viện phí cũng không chịu trả cho tôi. Anh còn , cho dù không có tôi, cũng không xảy ra chuyện."

Cố Thần lập tức hiểu ra.

"Thẩm Thanh Lan, đã sớm sống lại, còn trơ mắt tôi thành phế nhân?"

"Chát!"

Tôi tát mạnh vào mặt ta, ngạo nghễ: "Thì sao nào?"

"Bây giờ thành phế nhân cảm giác không dễ chịu nhỉ? Yên tâm đi, cả đời này có thừa thời gian để thích nghi!"

"Hãy tận hưởng nỗi đau của tôi kiếp trước, kiếp này cứ mục rữa đi!"

Đôi mắt Cố Thần đỏ hoe, nhào lên định đánh tôi.

Nhưng ta đã mất đi đôi chân, kết quả "phịch" một tiếng, cả cơ thể ngã quỵ xuống sàn.

Nghe thấy tiếng , cảnh sát bên ngoài bước vào, đưa ta trở lại giường.

Cố Thần cử ảnh hưởng đến vết thương, sắc mặt tái nhợt.

Anh ta trừng mắt tôi, liên tục rủa xả.

Tôi chẳng bận tâm lời ta, ta sống dở c.h.ế.t dở, còn chu đáo một câu như đ.â.m thẳng vào tim.

"Tình cũ của ở ngay phòng bên cạnh. Không phải từng thành phế nhân, ta cũng sẽ sao? Vậy mà lần này, ta lại bỏ đứa con của , còn muốn tống vào tù?"

Nghe , mặt Cố Thần càng méo mó: "Lâm Kiều Kiều, ta dám sao? Lại dám bỏ đứa con của tôi? Nếu không phải vì ta, tôi đã chẳng ra nông nỗi này! Tôi phải g.i.ế.c ta!"

Tôi mỉm : "Không không không, nên cảm ơn ta. Đợi khỏi bệnh xuất viện, có thể trực tiếp vào tù rồi ~"

Cố Thần đáng nhận kết cục này, cặp đôi chó má này cuối cùng cũng chịu báo ứng.

Tôi lớn rồi rời đi.

Không lâu sau, tôi nghe tin về Cố Thần và Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều bị tâm thần phân liệt, đã dùng d.a.o gọt trái cây đ.â.m thẳng vào tim Cố Thần ngay trong bệnh viện vào lúc cảnh sát không ý.

Cố Thần c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Bố mẹ Cố người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau khổ gào khóc.

Lâm Kiều Kiều vì tinh thần rối loạn, cuối cùng bị đưa vào viện tâm thần, cả đời không thể ra ngoài.

Bố mẹ Cố vì tội giam giữ và cố ý thương tích nghiêm trọng, bị kết án tù chung thân.

Trước khi chết, Cố Thần gọi điện khóc lóc xin lỗi tôi.

Anh ta cuối cùng cũng nhận ra sai lầm, không nên đối xử với tôi như ...

Nhưng đến lúc chết, tôi vẫn không tha thứ cho ta.

Kiếp trước, tôi không chỉ hận sự vô của Cố Thần, mà còn hận ta đã ép bố mẹ tôi đến chết, khiến họ cùng qua đời!

Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ khốn nạn đó.

Tôi nhầm người, tôi chịu, bố mẹ tôi có lỗi gì?

Cố Thần không muốn trả tiền chữa trị đã đành, c.h.ế.t bố mẹ tôi thì không thể tha thứ!

Giờ đây, mọi chuyện đã ngã ngũ.

Bầu trời liên tiếp mưa vài ngày cũng cuối cùng quang đãng.

Mây mù tan biến.

Tôi cùng bố mẹ bắt đầu một cuộc sống mới.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...