【Cặp đôi tra nam tiện nữ nên bị khóa chặt, tôi nhất định sẽ bạo lực mạng chúng nó!】
...
"Á!"
Hòa giải viên hét toáng lên: "Tắt livestream ngay! Tắt ngay!"
"Chị Vương ơi, không xong rồi, lượng fan trên tài khoản của chúng ta đang giảm mạnh, nhiều người báo cáo video của chúng ta và còn chửi bới chúng ta trong phần bình luận!"
Anh quay phim cầm điện thoại chạy tới, hoảng hốt: "Giờ phải sao đây?"
Chiếc điện thoại của tôi vẫn đang phát trực tiếp, tôi tốt bụng phổ biến cho cư dân mạng: "Đây chính là hòa giải viên vàng Vương Na, mọi người nhớ chăm sóc ấy thật tốt nhé ~"
Ngay lập tức, bình luận đầy rẫy lời mắng chửi Vương Na.
Tài khoản mạng xã hội của Vương Na bị báo cáo dẫn đến bị khóa, hàng ngàn tin nhắn chửi bới tràn vào hộp thư riêng của ta.
Người nhà các nạn nhân tìm đến tận nhà ta, tạt sơn đỏ, ném trứng gà khi gặp ta trên đường đi.
Tôi cảnh tượng này, bật thành tiếng.
Kiếp trước, sau khi tôi bị liệt, Vương Na đã bẻ cong sự thật, tôi dùng tấm thân tàn tật để ép trai chia tay bạch nguyệt quang rồi kết hôn với tôi.
Khi đó, tôi không chỉ chịu đựng nỗi đau thể xác mà còn phải hứng chịu bạo lực mạng.
Vài phần tử cực đoan thậm chí còn tìm đến tận nhà, đẩy tôi ra khỏi xe lăn, chụp ảnh tôi bị liệt đăng lên mạng để chế giễu.
Bố mẹ tôi cầu cứu khắp nơi.
Vương Na bắt họ phải quỳ xuống mới đồng ý xóa bài viết. Nhưng ta lại lật lọng, với fan rằng bố mẹ tôi trói buộc đạo đức ta.
"Ôi trời, các à, quả nhiên là nhà dột từ nóc dột xuống, các cứ yên tâm, tôi sẽ luôn giữ vững sự thật, tuyệt đối không bị kẻ như thế này đe dọa."
Bây giờ, ta tự chịu hậu quả.
Các nhà quảng cáo hợp tác trước đây lần lượt hủy hợp đồng, ta còn phải đối mặt với khoản tiền bồi thường khổng lồ, thậm chí bị kiện ra tòa vì tội vu khống, đối mặt với án tù.
Chưa đầy một tuần, ta kéo theo Lâm Kiều Kiều đến nhà tôi, quỳ xuống xin lỗi.
"Thẩm Thanh Lan, hôm đó tôi biết mình sai rồi. Tôi không nên bẻ cong sự thật. Cô hãy đứng ra giải thích giúp tôi đi!"
"Nói rằng hôm đó chỉ là một vở kịch, chúng ta chỉ đang giỡn thôi! Thẩm Thanh Lan, tôi xin ."
Vừa thấy tôi, ta lập tức ôm lấy chân tôi, khóc lóc thảm thiết.
"Tôi biết tôi không nên xen vào chuyện giữa và Cố Thần, tất cả là do Lâm Kiều Kiều xúi giục tôi! Cô hãy giải thích giúp tôi, cho tôi một con đường sống, tôi thật sự không muốn ngồi tù và trở thành kẻ nợ nần...Hu hu hu..."
Nghe những lời này, Lâm Kiều Kiều lập tức không vui.
"Tôi coi là thân! Nếu không phải thấy thảm như bây giờ, tôi cũng không đồng ý đến xin lỗi Thẩm Thanh Lan đâu! Vậy mà bây giờ lại đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi?!"
Tôi còn chưa kịp gì.
Vương Na đã đứng dậy, tát mạnh vào mặt Lâm Kiều Kiều.
Mắt ta đỏ ngầu: "Cô đúng là sao chổi, xong Cố Thần còn chưa đủ, giờ lại tôi. Nếu không phải rằng không muốn chăm sóc Cố Thần, khóc lóc cầu xin tôi giúp, tôi đã không xen vào cái chuyện rắc rối của các người!"
"Bây giờ thì hay rồi, tôi mất hết fan! Tài khoản cũng không còn! Phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, lại còn bị kiện ra tòa!"
"Cô thì tốt lắm, chẳng sao cả! Tôi coi là thân, lại tôi thành ra thế này!"
06
Cả hai người vừa chỉ trích qua lại, vừa nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Vương Na tát mạnh một cái vào mặt Lâm Kiều Kiều, còn Lâm Kiều Kiều thì nắm chặt tóc Vương Na mà giật.
Hai người hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh, bắt đầu bóc mẽ hết bí mật của đối phương.
Vương Na mắng Lâm Kiều Kiều là "đồ trà xanh c.h.ế.t tiệt," chuyên đi giật trai người khác tiểu tam.
Lâm Kiều Kiều gọi Vương Na là "con đĩ thối," ta vì để leo lên cao mà đã bán thân cho một ông lớn hơn bảy mươi tuổi.
Hàng xóm xung quanh đến ngây người, không ai dám bước lên can ngăn.
Có người nhận ra Vương Na, lén quay video rồi đăng lên mạng.
Lần này, Vương Na coi như không còn cơ hội lật ngược thế nữa.
Nhìn hai kẻ chó cắn chó, tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Xem đủ trò hề rồi, tôi quay người rời đi.
Tôi mua bảo hiểm cho cả bố mẹ, sớm sắp xếp cho họ đi du lịch thư giãn.
Mẹ tôi bị bệnh tim, không thể để những chuyện tầm phào này ảnh hưởng đến tâm trạng bà.
Xử lý xong mọi việc, tôi bán hết số cổ phần của công ty Cố Thần đang nằm trong tay mình, thu về một khoản tiền lớn.
Khi Cố Thần biết chuyện này, ta tức giận gọi điện đến chất vấn tôi.
"Cô dựa vào cái gì mà bán hết cổ phần cho người khác?!"
Tôi đảo mắt: "Cổ phần đó là của tôi, tôi thích bán thì bán, quản chắc?"
Bạn thấy sao?