Ha...
Tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay, người trước mặt chính là thân của cũ.
Bạn cũ không tự ra mặt, mà bảo thân đến đây đổ chậu phân lên đầu tôi sao?!
Tôi vào chiếc máy quay lớn đang chĩa thẳng vào mặt mình.
Nếu họ đã muốn chơi không dứt, tôi cũng không ngại chơi cùng!
Để họ thân bại danh liệt!
"Bà chị này! Đó là trai cũ, trước đêm xảy ra tai nạn, chúng tôi đã chia tay rồi!"
"Anh ta vì muốn gặp cũ, còn muốn hủy hôn với tôi, kết quả trên đường đi tìm cũ thì gặp tai nạn, bị tàn tật, không đi tìm cũ chịu trách nhiệm mà lại quay sang đổ lên đầu tôi, cái loại người lòng dạ hiểm độc như , chẳng lẽ chị còn đứng về phía ta sao?!"
Hòa giải viên nghe tôi gọi ta như , tức giận : "Nhưng và ấy đã nhau sáu năm! Chẳng qua chỉ là một người cũ thôi mà? Nếu ngăn cản ấy, ấy đã chẳng gặp tai nạn!"
"Tất cả chuyện này, chẳng lẽ không có lỗi của sao? Nếu giữ ấy lại, có lẽ ấy đã không trở thành người tàn phế, không nên chịu trách nhiệm à?"
Cô ta đảo ngược trắng đen, thật quá vô liêm sỉ.
Tôi lạnh: "Chân mọc trên người ta, tôi ngăn chắc? Bà chị muốn tôi trói ta lại, không cho ta đi sao?"
"Thứ lỗi cho tôi thẳng, chó mà đã mọc chân thì cứ thấy cái gì ngoài đường cũng thơm ngon hết, rồi muốn bay ra ngoài mà ăn, sao tôi quản ?"
Hòa giải viên lập tức bắt lấy lời tôi: "Vậy là thừa nhận Cố Thần trở thành người tàn phế, một phần cũng là do rồi!"
04
Cô ta hùng hổ dọa người, trừng mắt tôi.
Tôi khoanh tay trước ngực, : "Chuyện này cũng đổ lên đầu tôi sao? Thế sao bà chị đây không đến vấn đề của cũ ta? Nếu không phải ta nửa đêm gọi điện cho Cố Thần, bảo mình bệnh nặng, bắt ta đến bệnh viện thăm, thì sao Cố Thần lại lái xe như điên mà gặp tai nạn?"
"Chị không đi tìm ta, mà lại nhắm vào tôi? Làm công việc hòa giải mà thiên vị như , rốt cuộc chị gì để kiếm ăn thế?"
Hòa giải viên lập tức ngắt lời tôi: "Đừng chuyển chủ đề, bây giờ chúng ta đang về ! Cố Thần hiện tại chỉ muốn gặp , chẳng lẽ nhẫn tâm để ấy độc nằm trên giường bệnh mà không muốn ấy lần cuối? Sao có thể tàn nhẫn như !"
"Được thôi, chẳng phải chỉ là gặp một lần sao? Tôi sẽ đến bệnh viện thăm ta."
Tôi muốn xem Cố Thần đang giở trò gì!
__
Trong bệnh viện.
Cố Thần nằm thoi thóp trên giường bệnh, bố mẹ ta phải thay nhau chăm sóc, thậm chí còn phải đút ăn, thay bỉm.
Họ dường như đã biết trước hòa giải viên sẽ đến, cố cho Cố Thần trông thật tiều tụy.
"Thanh Lan, sai rồi. Hôm đó chỉ giận dỗi em thôi. Em không định vì tàn phế mà hủy hôn, chia tay chứ?" Vừa thấy tôi, Cố Thần đã dùng đạo đức để trói buộc tôi.
"Chúng ta nhau suốt sáu năm, chẳng lẽ cảm sáu năm còn không bằng một chút hiểu lầm? Hay là em ghét bỏ vì là một người tàn tật, cả đời không muốn qua lại với nữa?"
Cố Thần bị liệt nửa người, chắc hẳn cũng biết nửa đời sau của mình coi như xong, liền vội vàng kéo tôi xuống c.h.ế.t cùng.
Tôi khẽ : "Làm sao có chuyện đó? Chúng ta không thể người , có thể cả đời."
"À, mà Lâm Kiều Kiều đâu rồi? Anh vì ta mà nửa đêm lái xe đến bệnh viện, rồi gặp tai nạn. Bây giờ ta đâu? Sao không đến chăm sóc ?"
Tôi quay sang hòa giải viên: "Cô không gọi Lâm Kiều Kiều đến sao? Cố Thần vì ta mà gặp tai nạn, ta chạy đi đâu rồi? Đừng lo, dù Cố Thần có ngoại với Lâm Kiều Kiều, tôi, với tư cách là , nhất định sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho họ."
Nghe , sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Môi Cố Thần run rẩy: "Thanh Lan, em vẫn không chịu tha thứ cho sao? Người nhất rõ ràng là em, không phải Kiều Kiều! Anh và ấy chỉ là bè đơn thuần..."
Tôi mỉm : "Ồ? Vậy nên, đêm trước đám cưới, bất chấp lời tôi can ngăn, chia tay tôi để lái xe tìm ta. Giờ gặp tai nạn rồi, lại quay về để tôi kẻ ngốc chăm sóc ?"
"Phải là, Cố Thần, da mặt dày thật đấy!"
Vừa dứt lời, một bóng trắng chạy ào vào, bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi kỹ.
Đây chẳng phải là bạch nguyệt quang của Cố Thần, Lâm Kiều Kiều sao?
Tôi khinh bỉ tránh ra, ta lại túm lấy ống quần tôi.
"Chị ơi! Em biết tất cả đều là lỗi của em, Cố Thần thật lòng chị mà! Hôm đó ấy chỉ vì quá lo lắng cho em nên mới giận dỗi chị, lái xe đến tìm em."
Bạn thấy sao?