Quả nhiên, một phục vụ bước đến, không mấy lịch sự :
“Thưa , nơi đây là không gian công cộng, hành của không phù hợp cho lắm.”
“Tôi không có lựa chọn nào khác. Con tôi đói, tôi phải cho bé ăn.”
“Cô có thể vào nhà vệ sinh để cho bú. Đây là nhà hàng, hành của thật sự không đẹp mắt.”
“Thế sao không vào nhà vệ sinh ăn cơm thử xem? Đây là nhà hàng thì sao? Con tôi cũng đang ăn đấy chứ.”
“Cô đang cố sự rồi đấy. Việc đã khiến khách ở đây cảm thấy khó chịu. Mong rời đi ngay!”
Tôi nổi giận thật sự:
“Tôi cho con bú thì ảnh hưởng gì đến các người? Chẳng lẽ không mẹ sinh ra? Lúc nhỏ chẳng bú sữa à? Ai thấy khó chịu? Cô chỉ cho tôi xem thử đi!”
Giọng tôi lớn đến mức cả nhà hàng đều quay lại .
Đám đàn ông có chút giáo dưỡng thì lập tức né tránh ánh , chỉ dám thẳng vào phục vụ.
Còn mấy người phụ nữ thì ánh mắt phức tạp – có đồng cảm, có bất lực.
Cô phục vụ cũng không chịu thua, cao giọng đáp trả:
“Chúng tôi chắc chắn đã nhận phản hồi từ khách hàng thì mới đến cầu rời đi. Mong tự trọng, rời đi ngay!”
“Ai? Ai lại vô văn hóa đến mức đi khiếu nại một người mẹ đang cho con ăn?”
Cô phục vụ tái mặt, nghẹn lời.
Đúng lúc đó, Giang Thi Thi đứng bật dậy:
“Tôi! Là tôi khiếu nại! Thì sao? Ai vô văn hóa hả? Giữa thanh thiên bạch nhật, nơi công cộng mà dám phơi bày bộ phận sinh dục – thứ mất dạy như mới là đồ nhà quê!”
“Loại như mà cũng xứng…”
Câu chưa kịp kết thúc – Lục Phong đã xuất hiện.
Tôi đoán chắc ta chưa bao giờ thấy mặt này của Giang Thi Thi – sững người tại chỗ.
Nhưng dù sao cũng là người từng trải, chỉ vài giây sau đã lấy lại bình tĩnh, cởi áo khoác, phủ lên người mẹ con tôi.
Tôi thấy nét mặt âm trầm, liền khẽ :
“Trên lầu nhiều mùi thuốc lá, con lại đói, em thật sự không còn cách nào khác…”
Tôi không biết câu đó đã chạm đến đâu trong , Lục Phong bỗng trở nên dịu dàng, cúi xuống nhẹ nhàng :
“Là không tốt, không chăm sóc chu đáo cho mẹ con em.”
Rồi quay sang chủ nhà hàng đi theo sau lưng – Tổng giám đốc Vương, bảo:
“Xin lỗi Tổng Vương, vợ tôi cần cho con bú. Phiền chuẩn bị một tấm bình phong giúp.”
Tổng Vương vỗ mạnh trán, rối rít:
“Trời ơi trời ơi! Là lỗi của tôi, chiêu đãi không chu đáo! Phu nhân và cậu nhỏ phải chịu thiệt rồi. Bữa này để tôi mời, coi như tạ lỗi!”
Lúc này, phục vụ vừa nãy còn hùng hổ đã biến mất không thấy bóng.
Tôi biết ấy chắc chắn không giữ nổi công việc, nên đã chủ chuyển cho 10.000 tệ để “cùng tôi diễn vai này”.
Còn chiếc bánh bách nhật cao mà ấy đem chia cho Giang Thi Thi, tôi đã bỏ thêm một ít thuốc hướng thần – lượng rất nhỏ, chỉ đủ khiến người ta mất kiểm soát tạm thời, phóng đại cảm tiêu cực.
Lục Phong đứng ra bảo vệ tôi – càng khiến tâm lý Giang Thi Thi bị kích mạnh.
Dưới tác dụng của thuốc, ta đạp đổ cả tấm bình phong.
Tiếng đổ lớn đứa bé òa khóc – tôi cuống cuồng ôm con, thu mình vào góc.
“Cô còn giả bộ gì nữa? Một bà già rồi mà còn học người ta đóng vai ngây thơ, trong sáng!
Nơi công cộng mà vạch áo lộ ngực – không biết xấu hổ à?
Cô lại bản thân mình đi! Có người đàn ông nào trong sảnh này ngó đến không?”
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe những lời độc địa đến – mà lại thốt ra từ miệng một người luôn mang hình ảnh dịu dàng, thanh tú như Giang Thi Thi.
6
“Chán thật đấy! Phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Giờ ngày nào Giang Thi Thi cũng đến nịnh nọt tôi, năn nỉ tôi dẫn ta sang London.”
“Ha, đúng rồi ha. Trong hồ sơ dựng lên có mối quan hệ sâu xa với hoàng thất Anh cơ mà. Cô ta định giành lại vai nữ chính chăng? Lại dùng mánh ‘nắm giữ các mối quan hệ xã giao cấp cao’ để xuất hiện trước mặt Lục Phong trong một hình tượng hoàn toàn mới.”
“Ừm… phong cách phụ nữ độc lập như thế, đúng là gu Lục Phong thích.”
Phương Kiện xoay chiếc muỗng cà phê trong tay, nhàn nhạt:
“Người hiểu nhất, không phải người thân – mà là kẻ thù. Giang Thi Thi sai ở chỗ chọn đối thủ.
Nếu đổi mục tiêu khác, có khi giờ ta đã lên chính thất từ lâu rồi.”
“Tự dưng bắt đầu đồng cảm với con mồi rồi à?”
“Không hẳn. Chỉ là thấy… hơi nhạt.”
“Tăng tiền. Tôi trả thêm 30 vạn. Anh thêm một khóa học thực chiến luôn đi – dạy cho hai đứa con tôi biết cách nhận diện kiểu lừa như .”
“Ôi chà! Tôi bắt đầu ghen tị rồi đó. Có người mẹ như , còn đứa trẻ nào mà dạy không nổi?”
Cuộc đời vốn đã khắc nghiệt, nếu đã không thể tránh khỏi chiến đấu, thì người đầu tiên dẫn con vào chiến trường, chi bằng là tôi.
Hiểu rõ mặt tối trong quan hệ nam – nữ càng sớm, sau này càng bớt bị vồ ngã.
Sau khi tăng thù lao, Phương Kiện việc hăng hẳn lên.
“Em trai, nguyên tắc đầu tiên để tán thành công: mối quan hệ nam nữ phải do đàn ông dẫn dắt, chủ từng bước nâng cấp.
Tuyệt đối đừng thằng ‘chó liếm’. Mấy người cứ quỵ lụy đàn bà thì chỉ phát thẻ ‘ tốt’, hoặc cùng lắm bánh xe dự phòng.”
Con tôi lập tức phản đối, mặt đầy khinh bỉ:
“Thời đại nào rồi mà vẫn còn lối tư duy trọng nam như thế? Mấy trò của chỉ dụ mấy chị đầu óc thiển cận thôi.”
Phương Kiện bị dội lại cũng chẳng giận, vẫn tươi rói:
“Vậy em thử xem – trong một mối quan hệ, điều gì là quan trọng nhất với con ?”
Con bé nghẹn lời. Rõ ràng chưa từng nghĩ sâu đến .
“Là cảm giác an toàn! Dù mười tám hay bốn mươi, phụ nữ đều khao khát thứ này. Em nghĩ một thằng cứ lẽo đẽo đằng sau hít khói em thì tạo cảm giác an toàn à?
Hay là một người biết đi trước, dẫn em ra khỏi rừng rậm, mới đáng tin?”
Lần này, con không phản bác nữa. Chỉ khẽ gật đầu, ra chiều suy nghĩ.
Phương Kiện quay sang con trai tôi:
“Em trai, đừng để phụ nữ dắt mũi. Có khi chính họ còn không ý thức là họ có nhu cầu dẫn dắt đấy. Hiểu chưa?”
Con trai tôi ngẩng cao đầu, vẻ mặt “chuyện này mà cũng đáng học chắc?”, trông thật kiêu căng.
Phương Kiện lập tức ra đề huống:
“Giả sử em bắt chuyện với một ngoài đường.
Em muốn quen.
Cô ấy có ba kiểu phản ứng, em đoán xem, kiểu nào là có hy vọng nhất?”
“Xin lỗi, có chuyện gì sao?”“Tôi với có gì mà phải quen?”“A! Anh tôi hết hồn đó!”
Thằng bé gãi đầu:
“Ờ… có gì khác nhau đâu?”
“Em có thể không ‘chó liếm’, nếu không hiểu phụ nữ – thì đời này xác định ở một mình đi!
Hãy nhớ: Tư duy của phụ nữ có hai đặc trưng.
Một là hướng tới khoảnh khắc hiện tại.
Hai là hướng về mối liên kết giữa người với người.
Không hiểu hai điều này, thì chỉ cần vài tin nhắn là em sẽ chết cả cuộc trò chuyện.”
“Giả sử em nhắn tin hỏi: ‘Em đang gì thế?’
Cô trả lời: ‘Đang học.’
Em sẽ nhắn lại gì?”
(Câu hỏi đặt ra, đầy thách thức – và cũng là bước đầu tiên để hai đứa trẻ của tôi hiểu : cảm không đơn thuần là chuyện thích hay không thích. Đó là một loại chiến thuật, cũng là một loại trí tuệ.)
“Học gì thế?” – con trai tôi lí nhí đáp.
Phương Kiện lập tức diễn vai, trả lời: “Tiếng Anh. Em đang ôn IELTS.”
Thằng bé vốn trầm ổn là thế, mà cũng bối rối, ngập ngừng :
“Vậy… giảng cho em mấy điểm quan trọng trong bài thi IELTS nhé?”
Phương Kiện còn chưa kịp phản ứng thì con tôi đã lên:
“Anh à, đây là tán tỉnh chứ có phải mở lớp luyện thi đâu. Ai cần giảng bài?”
Phương Kiện cũng lắc đầu:
“Đấy, đúng là kiểu tư duy của mấy ‘trai thẳng cứng đơ’ – cái gì cũng muốn có mục tiêu rõ ràng, đưa ra giải pháp cụ thể.”
“Vậy phải thế nào mới đúng?”
“Không nên đẩy lên theo hướng đưa ra phương pháp, mà phải hạ xuống để về cảm . Để tôi mẫu lại đoạn hội thoại vừa rồi nhé.”
Hai người lại bắt đầu nhập vai:
“Em đang gì đấy?”
“Đang học nè.”
“Ồ, cũng đang học nè Mà học mệt quá, nên muốn xem em có mệt giống không.”
“Thật ra em cũng hơi mệt rồi…”
“Vậy thì tụi mình đi uống trà chiều đi, biết một quán khá ổn đó.”
Nói đến đây, hai đứa con tôi mới bừng tỉnh – hóa ra cách chuyện khiến người khác thoải mái là như thế.
Dù đối phương có thể có ý đồ, cách tiếp cận kiểu này – luôn bám theo cảm hiện tại của người kia – mới chính là kỹ thuật cao nhất.
“Được rồi, quay lại câu hỏi ban nãy. Trong ba kiểu phản ứng của , kiểu nào là có khả năng phát triển nhất?”
Thằng bé, dù kiêu ngạo là thế, vẫn là học bá, nhanh chóng bắt nguyên lý:
“Câu thứ ba – ‘Anh tôi hết hồn đó!’ – vì chỉ có phản ứng này là thể hiện cảm tại thời điểm hiện tại.”
Phương Kiện nhếch môi :
“Đúng, giỏi đấy. Bài học tiếp theo nào.”
…
Trong những ngày sau đó, Phương Kiện chẳng khác nào một giáo sư đại học thực thụ – giảng từ nhân loại học sang xã hội học, từ tâm lý hành vi đến thần kinh học.
Anh ta phân tích cặn kẽ cấu trúc tư duy của nam giới và nữ giới, không bỏ sót một điểm nào.
Đến khi phần nội dung bắt đầu đụng đến yếu tố sinh lý, tôi lặng lẽ rút lui.
Với tư cách là mẹ, tôi không còn phù hợp để ngồi lại.
Bạn thấy sao?