4
Hệ thống bối rối.
“Không thể nào có một thây ma biến dị to như .”
“Trong cốt truyện gốc, nam chính phải rất khó khăn mới nó. Tại sao lại có thể nhanh như đã quay lại rồi?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, tôi ấm ức nhào vào ngực Giang Dã, vùi mặt đầy nước mắt vào cơ ngực vững chắc của hắn.
“Sao bây giờ mới quay lại?” Tôi vừa tắm xong, cơ thể tràn ngập mùi thơm của sữa tắm.
Giang Dã có vẻ không tự nhiên, yết hầu lên xuống.
Sát khí sau trận chiến dần dần giảm bớt.
Chờ tôi khóc xong, hắn mới nắm lấy bắp chân tôi, trầm giọng hỏi: “Sao đầu gối lại bị thương rồi?”
Tôi ngượng ngùng rằng mình rất sợ nên đã va vào bồn tắm.
Giọng tôi còn vương chút nức nở: “Anh quản nhiều như gì?”
“Còn không mau đưa tôi trở về, sấy tóc cho tôi… á.”
Tôi kêu lên, Giang Dã lập tức bế tôi lên bằng một tay.
Ngay khi tôi chuẩn bị giãy giụa, người đàn ông đã siết chặt eo tôi, với giọng trầm thấp: “Đừng lộn xộn.”
“Bên ngoài có nhiều máu zombie.”
Tôi nhắm mắt lại, ghé vào vai hắn, im lặng như gà.
Sau một hồi sợ hãi, cả thể xác và tinh thần tôi đều mệt mỏi.
Khi Giang Dã vụng về sấy tóc cho tôi, tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ không mấy ổn định.
Thấy Giang Dã chuẩn bị rời đi, tôi ôm lấy cánh tay hắn không chịu buông.
Người đàn ông chậc một tiếng.
Đầu ngón tay thô ráp chạm vào má tôi, làn da mềm mại hắn không nhịn véo hai cái, để lại vài vết đỏ.
“Thật là yếu ớt.”
“Lá gan nhỏ như , ngoài tôi ra, ai có thể nuông chiều em trong ngày tận thế chứ.”
Hắn lấy ra nước thánh từ không gian thoa lên đầu gối tôi. Vết sưng đỏ ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường, không để lại vết sẹo nào.
Hệ thống có một dự cảm xấu.
Quả nhiên, Giang Dã về phía cửa sổ, vung tay lên. Hàng chục nhánh dây leo mọc ra.
Trong cốt truyện gốc, vào buổi tối sẽ có một đợt zombie quấy nhiễu, giờ đây tất cả đều bị dây leo đâm xuyên qua đầu.
Tay trái Giang Dã dỗ tôi ngủ, tay phải nghịch các loại tinh hạch, từ từ hấp thụ hết.
Sức mạnh dị năng này thật sự quá khủng khiếp.
Hệ thống kêu lên: “Chết tiệt, không lẽ nam chính đã trọng sinh rồi.”
5
Khi tôi thức dậy, hệ thống đang phát điên.
“Sức mạnh dị năng của nam chính chỉ chính thức thức tỉnh sau khi phản bội hắn. Mặc dù bây giờ cấp độ sức mạnh dị năng của hắn không cao lại sử dụng quá mức thành thạo, điều này rất không bình thường.”
Giang Dã đang đeo tạp dề ở trong bếp nấu cháo tôm cho tôi, cảm giác giống như một người chồng.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Hắn vẫn đang theo sự sai bảo của tôi, qua cũng không giống như trọng sinh lắm.”
Hệ thống chế nhạo: “Tối hôm qua loạn đòi ăn tôm, hắn đương nhiên phải nấu cho rồi.”
“Cô đang ngủ mà tay còn sờ vào cơ bụng nam chính, thật là quá đáng sợ.”
Tôi chột dạ, đêm qua hình như tôi mơ thấy mình đói bụng nên vươn tay tìm kiếm thứ gì đó để ăn, thành thật mà , cảm giác sờ cơ bụng của nam chính cũng không tệ lắm.
“Nhưng Giang Dã sau khi thức tỉnh dị năng, chẳng phải sẽ không từ thủ đoạn độc ác, có thù tất báo sao?”
Nhớ lại những chuyện đã , tôi càng nghĩ càng sợ: “…Tại sao tôi vẫn chưa chết nhỉ?”
Giá trị sỉ nhục vẫn đứng im.
Giá trị lại tăng lên vùn vụt.
Hệ thống rơi vào trầm tư.
“Đừng lo lắng, nam chính chỉ đang giả vờ bị mê hoặc thôi. Hẳn là còn có âm mưu khác, đây chắc chắn là một phần trong kế hoạch trả thù của hắn.”
Hệ thống bảo tôi chờ thời cơ hành , cứ tiếp tục theo nội dung cốt truyện.
Nhiệm vụ tiếp theo là đánh cắp mặt dây chuyền ngọc bội gia truyền của nam chính.
Sau đó dùng cái này uy hiếp, để hắn trâu ngựa.
Điều này thật sự quá khó khăn. Tôi vắt óc suy nghĩ, ngay cả cháo tôm cũng ăn không ngon.
Giang Dã nhận lấy bát nhỏ còn dư cháo từ tay tôi, mặt không đổi sắc ăn hết.
Còn đem nồi đất thu hồi về không gian.
Mọi người trên bàn há hốc mồm.
Anh em của hắn tên Cao Việt Dương tham lam chảy nước miếng: “Không phải, sao không thấy cháo đâu nữa.”
Chu Phong cũng thăm dò hỏi: “Anh Dã, cũng thức tỉnh dị năng rồi à?”
Giang Dã bình tĩnh gật đầu.
“Là dị năng hệ không gian.”
“Vật tư tôi đã chuẩn bị xong, lát nữa xuất phát sẽ khởi hành đến căn cứ hy vọng.”
Nhưng hắn vừa ăn cháo bằng thìa tôi đã dùng.
Tôi muốn lại thôi.
Lúc này Giang Dã mới ý tới ánh mắt của tôi: “Xin lỗi tiểu thư, tôi quên chuẩn bị thêm bát đũa. Nên dùng tạm bát đũa của , không để ý chứ?”
Hắn vô tội .
Hệ thống không khách khí vạch trần: “Nói dối, hắn cố ý đấy.”
“Nửa đêm hắn bị sờ mó đến nỗi không ngủ , đành đi trung tâm thương mại mua sắm rồi cất giữ mọi thứ trong không gian.”
“Ngay cả những zombie trên đường cũng bị hắn sạch.”
“Anh… biến thái.”
Tôi tức đến nỗi không lên lời, tuyên bố muốn chiến tranh lạnh với hắn.
Đợi đến buổi tối lúc đi ngủ, tôi sẽ lặng lẽ trộm ngọc bội của hắn, sau đó tra tấn hắn thật mạnh.
Chiếc xe địa hình di chuyển êm ái rồi dừng lại tại một vùng đất hoang ở ngoại ô thành phố trước khi mặt trời lặn.
Giang Dã và những người khác dựng lều gần đó để nghỉ qua đêm.
Tôi không có sức mạnh nên ngủ ở trong xe.
Ánh trăng sáng tỏ, đã có người ngáy rồi.
Tôi rón rén xuống xe, lặng lẽ mở lều của Giang Dã.
Hắn nhắm hai mắt, hàng mi dài rủ xuống, hình như đã ngủ say.
“Giang Dã, ngủ rồi à?” Tôi ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng hỏi.
Sau khi không nghe câu trả lời, tôi lập tức yên tâm.
Tôi chuẩn bị tháo sợi dây chuyền trên cổ hắn, lại không nghĩ tới khóa là một nút thắt chặt.
Sớm biết đã cầm kéo tới rồi.
Tôi thở dài, ngón tay không cẩn thận đụng phải yết hầu của hắn.
Giang Dã đang ngủ đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, ngay lập tức đè tôi dưới thân.
“Tiểu thư lại đói bụng à?”
Dục vọng trong mắt hắn nặng nề, ánh mắt dán chặt vào môi tôi.
Hắn còn nắm lấy tay tôi đặt lên cơ bụng tám múi của mình, dần dần tiến sâu hơn, nở nụ mơ hồ.
“Bây giờ không chê tôi biến thái nữa à?”
6
Quần áo mùa hè rất mỏng, cái nóng từ cơ thể Giang Dã khiến tôi cảm thấy như da thịt đang dán vào nhau.
Tôi thẹn quá hóa giận, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay hắn.
Tôi nhỏ giọng ra lệnh: “Mau thả tôi ra.”
Nơi hoang vu ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của Giang Dã là rõ ràng.
Mặc dù các lều cách nhau một khoảng, nếu tĩnh quá lớn, có thể sẽ bị nghe thấy.
Tôi cắn môi, không dám cử mạnh.
Giang Dã không buông tay ra, hơi thở dồn dập của hắn phả vào tai tôi khiến tôi cảm thấy tê dại.
Giọng hắn trầm khàn, hỏi: “Tiểu thư không hài lòng với cơ bụng của tôi à? Hay là… có ý đồ khác?”
Đồng tử của tôi run rẩy, đôi mắt hình quả hạnh trợn tròn.
Thà một tham lam, còn hơn là để Giang Dã biết tôi đến cướp ngọc bội của hắn rồi ghi hận tôi.
Tôi móm môi, giả vờ bình tĩnh: “Tôi, chỉ là tôi chưa sẵn sàng.”
Giang Dã chuẩn bị nghiêng đầu sang một bên, suy cho cùng, trong cốt truyện gốc, nam chính luôn là người thanh tâm quả dục.
Nhưng ngay khi tôi hôn lên khóe miệng hắn, hắn chợt khựng lại, rồi nhanh chóng cạy hàm răng tôi, truy tìm đầu lưỡi của tôi.
Hành của hắn như một con thú dữ, hung bạo và mãnh liệt.
Tôi bị hắn hôn đến mức nhũn ra, hai má đau nhức.
Mắt tôi rưng rưng, tôi run rẩy muốn đẩy hắn ra: “Không… không muốn nữa. Tôi muốn quay về.”
Giang Dã dường như không nghe thấy lời tôi, chỉ mơ hồ ừ một tiếng.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có cái gì đó quấn lấy cổ chân mình, vừa dày vừa tê, còn muốn chui vào dưới váy tôi.
Tôi hoảng sợ, nắm chặt áo của Giang Dã, khóc thành tiếng và gọi tên hắn:
“Giang Dã, Giang Dã…”
Hắn dừng tác, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt tôi và : “Đừng khóc, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tôi ôm lấy cánh tay của Giang Dã, run rẩy và : “Màn đêm quá tối, tôi không thể rõ nó là gì.”
Giang Dã một tay che mắt tôi, tay kia kéo đứt dây leo bám vào bắp chân tôi.
“Không sao đâu, chỉ là một loại cây biến dị bình thường thôi.” Hắn .
Hắn ôm tôi vào lòng, vỗ lưng an ủi: “Tiểu thư đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ . Đêm nay ngủ ở đây đi.”
Mạt thế thực sự rất đáng sợ.
Tôi gật đầu trong nước mắt, vòng tay thật chặt quanh cổ Giang Dã, tìm cảm giác an toàn.
Vì mặt mũi, hắn giả vờ miễn cưỡng : “Nhưng không hôn bừa bãi.”
Giang Dã im lặng một hồi lâu, cổ họng mới phát ra một tiếng khàn khàn.
Sau khi thể lực bị hao hết, tôi không còn quan tâm đến sự chật hẹp và cứng nhắc của căn lều nữa, tôi nhắm mắt lại là ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy như mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái. Có người vén sợi tóc dính ở xương quai xanh lên và dùng khăn lông lau mồ hôi cho tôi.
Ngày hôm sau, khi mở mắt ra, tôi thấy mình bọc trong một chiếc chăn mỏng và tổ trong vòng tay của Giang Dã.
Những người khác đều giữ ánh mắt thẳng về phía trước, không dám quay đầu lại.
“Cô tỉnh rồi à?”
Hắn giúp tôi đánh răng rửa mặt, sau đó lấy ra bánh ngọt cùng sữa ấm trong không gian ra bữa sáng.
Lúc cúi đầu, tôi thấy mặt dây chuyền ngọc trên cổ hắn.
Ngọc bội tổ tiên của Giang gia vẫn đang lấp lánh, nhắc nhở tôi về nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.
Hệ thống nhẹ: “Chị , hạnh phúc quá ha.”
“Đêm qua Giang Dã sợ ngủ trong lều khó chịu nên trực tiếp mang về không gian, tôi màn hình đen cả đêm.”
“Hắn còn cố ý dùng dị năng dọa người, quá xấu xa.”
Tôi không ý nghe.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá mức nóng rực, Giang Dã liền tháo dây chuyền ngọc ra: “Thích cái này à?”
Hắn tuỳ ý ném cho tôi chơi.
Không cần tốn nhiều sức, liền lấy bàn tay vàng của nam chính.
Không cần sai khiến, Giang Dã đã chủ trâu ngựa.
Hệ thống thấy các giá trị nhảy khắp màn hình.
Nhịn không đỡ trán khổ.
“Cô xong rồi, mặt dây chuyền ngọc tổ tiên của Giang gia truyền lại chỉ trao cho vợ tương lai thôi.”
Bạn thấy sao?