3
Tiếng còi cảnh sát đột ngột vang lên ngoài cổng, khiến đám dân làng đang hùng hổ lập tức khựng lại, quay đầu về phía sân.
Mấy người đang chuẩn bị lao vào túm lấy tôi và bố mẹ cũng dừng phắt lại, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Chưa đầy một phút sau, hai cảnh sát mặc đồng phục đẩy cửa bước vào, len qua đám đông.
Thấy khung cảnh căng thẳng trong sân, họ thoáng sững lại, rồi nhanh chóng nghiêm giọng hỏi:
“Ai là người báo án?”
“Tôi!” – Tôi bước lên trước, thẳng lưng đáp.
Tôi lập tức bước lên phía trước, nhanh chóng kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Nghe xong, cảnh sát nghiêm mặt, thẳng thừng khiển trách đám dân làng và rõ hành vi của họ đã vi phạm pháp luật.
Thế , dân làng vẫn trơ mặt không để tâm, tiếp tục vây chặt không cho chúng tôi rời đi, thậm chí còn phớt lờ cả lời cảnh sát.
Vì ban đầu chỉ nghĩ là tranh chấp dân sự đơn giản nên hai cảnh sát đến không mang theo vũ khí.
Thấy , dân làng càng lấn tới, có người còn ngang nhiên kéo áo đồng phục của cảnh sát.
Tôi cái cảnh họ vì tiền mà chẳng coi pháp luật ra gì, trong lòng chỉ còn lại một nụ lạnh.
Sự tham lam và ngu muội của họ đã ngấm sâu vào xương tủy.
Đã , tất cả những gì tôi chuẩn bị cho sau này… tôi sẽ không nhân nhượng nữa.
“Được thôi, mấy người chỉ cần hợp đồng đúng không? Tôi sẽ đưa cho các người!” – Tôi hét lớn, đúng lúc cảnh sát suýt bị đám đông áp đảo.
Vừa dứt lời, tên cầm đầu lập tức dừng lại, không lao vào bố mẹ tôi nữa.
Hắn quát to ngăn mấy người phía sau lại, bảo họ buông tha hai cảnh sát đang bị giằng co tơi tả.
Ngay lúc đó, ngoài cổng sân lại xuất hiện thêm một nhóm người – tất cả là nhân viên ở trang trại dưa hấu.
Họ cầm theo cuốc, xẻng và các dụng cụ vườn, khí thế hừng hực bước xuyên qua đám dân làng hỗn loạn, vây lấy chúng tôi ở giữa để bảo vệ.
“Các người muốn người đấy à?” – Chú Cát, người phụ trách thứ ba ở trang trại, cầm cây chĩa giọng đầy giận dữ quát lên.
Thì ra ban đầu, người ở trang trại không hề biết chuyện dân làng kéo đến nhà tôi đòi đất.
Lúc đó, Cát đang dẫn người đi kiểm tra độ chín của dưa ở các nhà kính.
Mãi đến khi nghe tiếng còi cảnh sát vang lên, thấy lạ, cộng thêm bố mẹ tôi chưa đến giờ mà cũng không báo gì, liền cho người ra xem thử.
Và kết quả là thấy ngay cảnh dân làng đang bao vây cả nhà tôi lẫn cảnh sát không cho ai rời đi.
Chú Cát quyết định thật nhanh – để lại vài người canh nhà kính, còn lại thì cầm nông cụ chạy đến nhà tôi.
Số người bên trang trại tuy chỉ bằng một phần ba dân làng, trong tay ai cũng có “vũ khí”, khiến đám đông không dám manh .
Hai bên rơi vào thế giằng co.
Trưởng thôn và tên cầm đầu tụ lại một góc, thì thầm bàn bạc gì đó.
Một lúc sau, tên cầm đầu bước lên một bước, với tôi:
“Vương Gia Anh Tử, chính vừa sẽ đưa hợp đồng cho bọn tôi, không nuốt lời đấy nhé.”
Tôi cũng bước lên vài bước, thẳng hắn, mỉa mai:
“Còn các người thì không phải là một lũ nuốt lời đấy à? Mặt dày đến thế, còn biết đòi người khác giữ chữ tín?”
Tên cầm đầu đỏ bừng cả mặt, tức đến mức cứng họng không gì.
Thấy , trưởng thôn liền bước ra, giả vờ bộ tịch, đứng cao hơn người nửa cái đầu, với tôi:
“Cô đừng tưởng có người đến giúp là oai nhé! Bọn tôi cũng biết đường về nhà lấy đồ, lúc đó có người bị thương hay chết thì đừng trách không báo trước.
Mà tôi đoán, chắc bên thiệt nhiều hơn đấy – người bên tôi đông hơn gấp mấy lần cơ mà!”
Tôi lạnh lùng ông ta, hỏi ngược lại:
“Ông không sợ thương tích xong phải ngồi tù à?”
Trưởng thôn bật khinh miệt:
“Ngồi tù? Người đông thế này, ai biết ai ra tay? Cô chưa nghe câu ‘pháp bất trách chúng’ à?”
Tôi khẽ lắc đầu, thở dài trong lòng:
Một người như mà cũng trưởng thôn – đúng là bị tiền mờ mắt rồi.
Mục đích của tôi về cơ bản đã đạt , để tránh cho người ở trang trại bị thương, tôi phải nhanh chóng kết thúc trò hề này.
Tôi quay vào phòng bố mẹ, lấy bản hợp đồng đất ra, đưa cho trưởng thôn:
“Đây là hợp đồng, cầm lấy. Giờ thì có thể để chúng tôi rời đi chưa?”
Trưởng thôn nhận lấy hợp đồng, xem xét kỹ một lượt, xác nhận không có vấn đề gì rồi khẽ gật đầu với tên cầm đầu.
“Vậy là xong rồi chứ? Chúng tôi đi đây.” Tôi đỡ bố mẹ, chuẩn bị rời khỏi.
Thế , còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, giọng trưởng thôn lại vang lên từ phía sau: “Họ thì đi , còn và bố mẹ thì phải ở lại.”
Bố tôi lập tức quay phắt lại, tức giận trừng mắt ông ta: “Các người còn muốn gì nữa? Hợp đồng đã đưa rồi, đừng có quá đáng! Trước đây là tôi mù mắt, bao nhiêu năm tiền bạc xem như cho chó ăn, từ nay về sau, tôi cắt đứt quan hệ với các người!”
Trưởng thôn chỉ nhạt, chẳng mấy để tâm đến sự giận dữ của bố tôi, tiếp tục : “Cả nhà các người mà đi thì tôi không yên tâm. Hợp đồng còn chưa ký, để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất cứ ở lại đây một đêm, chờ mai ký xong rồi tính.”
Chú Cát vừa nghe xong đã siết chặt nắm tay định lao lên, mẹ tôi vội vàng giữ ông lại.
Tôi dáng vẻ đắc thắng của trưởng thôn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ lạnh: “Ông chắc mình có thể toại nguyện à?”
Ngay sau câu của tôi, tiếng còi cảnh sát lại vang lên từ ngoài cổng, lần này nghe chừng không chỉ một chiếc xe…
Thật ra, khi thấy hai cảnh sát ban đầu bị chặn lại, tôi đã thấy họ lén ấn nút báo . Tôi vốn định lợi dụng chuyện hợp đồng để kéo dài thời gian, không ngờ Cát lại đến kịp, coi như giúp tôi một tay.
Không biết lần này liệu đám dân làng ngu ngốc, xem thường pháp luật, hành hung cả cảnh sát và đe dọa người khác này có còn chỗ mà chui không…
Ban đầu, tên cầm đầu còn định dẫn đám đông chống trả, khi cảnh sát vừa rút súng ra, từng người một im re như cút, không ai dám hó hé gì nữa.
Dưới sự chỉ điểm của tôi, bố mẹ và hai cảnh sát bị chặn lại khi nãy, trưởng thôn đang núp trong góc định chuồn đi cũng bị lôi ra. Trong tay ông ta vẫn còn nắm chặt bản hợp đồng. Thấy cảnh sát tiến đến gần, mắt ông lóe lên vẻ hung hãn, rồi nhanh chóng xé nát hợp đồng thành từng mảnh, sau đó còn quay lại nhếch mép đầy khiêu khích với tôi.
Tôi chẳng hề tức giận, chỉ bình tĩnh mỉm lại với ông ta, còn tiện miệng dùng khẩu hình tặng ông hai chữ tiếng Anh quen thuộc. Dù sao tôi cũng là một công dân mẫu mực, không thể để mất hình tượng trước mặt cảnh sát, có một số lời không tiện ra.
Nhìn đoàn xe cảnh sát rời đi, tôi quay lại liếc đám dân làng vẫn đứng rải rác bên ngoài, đa số là những người không kịp chen vào đụng tay đụng chân lúc nãy. Thật tiếc, sớm biết tôi đã kéo dài thêm chút nữa, may ra họ cũng có suất “vào đồn ngồi chơi”.
Giờ thì phe tôi rõ ràng đông hơn, dù họ vẫn muốn bắt tôi và bố mẹ, chẳng ai còn dám liều lĩnh. Nhất là sau khi cả trăm người vừa bị đưa đi gương, họ càng không dám vào nhà, chỉ dám đứng nép sang một bên, chúng tôi đường hoàng bước vào trong rồi đóng cửa lại, chặn luôn ánh mắt thèm thuồng của họ với căn nhà này.
Phòng khách tan hoang, đồ đạc bị lật tung, bát đĩa vỡ nát vương vãi khắp sàn, hỗn độn đến mức không biết đặt chân vào đâu. Mẹ tôi đau lòng đỡ chiếc ghế massage – thứ bà và bố vẫn dùng để nghỉ ngơi mỗi tối – vừa dựng lên vừa lầm bầm trong nước mắt: “Cái lũ trời đánh, nhà tôi nát bét! Đúng là thất đức mà!”
Bố mẹ tôi, Cát và các công nhân ở trang trại đều mang vẻ mặt ngẩn ngơ, không ai nhắc lại chuyện hợp đồng, mà chủ bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Chẳng mấy chốc, phòng khách vốn bừa bộn đã gọn gàng trở lại. Thấy mọi thứ đã tạm ổn, tôi kéo bố mẹ và Cát vào phòng ngủ chính.
Vừa vào phòng, tôi đóng cửa lại, Cát lập tức ngồi phịch xuống giường, thở dài chán nản: “Giờ phải sao đây? Hợp đồng bị xé rồi, có kiện ra tòa cũng thua chắc, bọn họ thể nào cũng chối bay chuyện từng cho nhà mình đất.”
Bố tôi cũng bực bội vò đầu, ngồi thụp xuống dựa vào tường, thở dài theo Cát. Nhưng mẹ tôi thì đột nhiên nổi nóng, đá bố một cái rồi trừng mắt : “Hai người đàn ông to xác mà ngồi thở dài như mấy bà già! Bỏ qua chuyện hợp đồng đi, giờ quan trọng nhất là bán hết chỗ dưa hấu trong ruộng! Đó là công sức nửa năm của cả nhà đấy!”
Bố tôi và Cát nghe , mắt sáng lên, lập tức bật dậy: “Đúng, phải bán gấp, vớt vát bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
Nhìn họ lấy lại tinh thần, tôi giơ ngón cái với mẹ rồi nhanh chóng ngăn hai người đang cuống quýt chuẩn bị đi khỏi: “Bố mẹ, Cát, đừng vội. Trên đường về con đã liên lạc với bên thu mua vẫn hợp tác lâu nay rồi, giờ chắc họ đang ở ngoài ruộng. Mình cứ đến đó là . Còn chuyện hợp đồng, con có cách xử lý.”
Bố tôi vỗ vai tôi, giọng đầy tự hào: “Con bé này từ nhỏ đã lanh lợi, bố mẹ không cản con gì, chỉ cần con bảo vệ bản thân là rồi.”
Tôi gật đầu, tiễn họ ra cửa để đến ruộng xử lý chuyện bán dưa. Còn tôi thì dẫn theo mười mấy thanh niên ở trang trại, thẳng tiến về phía đội sản xuất của làng.
Bạn thấy sao?