2
Khi tôi về đến nhà, sân đã đông nghịt người trong làng, không khí căng như dây đàn.
Bố tôi đứng giữa đám đông, sắc mặt căng thẳng, giọng đầy giận dữ:
“Trương Văn, ông là trưởng thôn, đầu năm mới đại diện cả làng ký hợp đồng mười năm với tôi, giấy trắng mực đen rõ ràng!
Giờ mới một năm mà các người đã đòi hủy? Dưa hấu trong ruộng thì sao? Thiết bị thì sao?”
Mẹ tôi cũng tức đến mức dậm chân, giọng run run:
“Các người đừng có ép người quá đáng!”
Nhưng phía bên kia lại chẳng có chút xấu hổ nào.
Người dẫn đầu lạnh :
“Tôi mặc kệ dưa hấu nhà ông thế nào, không trả cũng phải trả! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
“Đây là nhà tôi, các người định gì hả!”
Bố mẹ tôi mắt đỏ hoe, tay nắm chặt thành nắm .
Tôi sốt ruột vô cùng, vội vàng chạy tới đống gỗ dựa bên tường, nhặt lấy một thanh chắc chắn nhất, chen vào giữa đám đông.
Trước mắt tôi là mấy người ngang tuổi bố mẹ, đang đứng đối diện họ. Cả vị trưởng thôn mới nhậm chức cũng có mặt, mặt cau có không một lời.
Thấy họ chuẩn bị lao vào xô xát với bố mẹ tôi, tôi lập tức quát lớn:
“Dừng lại ngay!”
Rồi lao lên, chắn trước mặt bố mẹ, vung cây gậy mạnh mẽ về phía tên cầm đầu.
Mấy người kia bị bất ngờ, hoảng hốt lùi lại liên tục.
Họ tức tối trừng mắt tôi, còn bố mẹ tôi thì sợ đến sững người, mãi đến khi thấy tôi không sao mới nhẹ nhõm thở phào.
Mẹ ôm chặt cánh tay tôi, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào :
“Con ơi, cuối cùng con cũng về rồi!”
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt bà, vỗ vỗ tay mẹ, dịu dàng an ủi:
“Mẹ đừng lo, có con ở đây rồi, con sẽ lo liệu.”
Nhìn đám người trước mặt – những người từng vui vẻ với bố mẹ tôi, miệng gọi “ chị” ngọt xớt – giờ lại trở mặt, ép uổng, hống hách đến cùng cực… lòng tôi sục sôi giận dữ.
Nhưng tôi vẫn cố kìm nén, cất giọng lạnh lùng:
“Các người muốn gì?”
“Muốn gì à? Trả lại đất thôi!” – Tên cầm đầu không chút khách khí.
“Không đời nào!” – Tôi trả lời dứt khoát, không chút do dự.
“Hợp đồng đã ký, tiền cũng đã trả. Các người muốn vỡ hợp đồng thì phải đền bù. Còn phải bồi thường thiệt của vườn dưa nhà tôi!”
“Đền cái gì mà đền! Đừng mang mấy thứ đó ra dọa tôi!” – Hắn gắt gỏng.
“Nói cho biết, nếu các người không chịu trả đất, thì đừng hòng yên thân. Càng hay, đám dưa hấu không kịp bán, để hỏng luôn ngoài ruộng, các người còn thiệt hơn!”
Hắn vừa vừa vung tay ra hiệu, lập tức mấy người phía sau hắn vây lại.
Tôi lạnh lùng cảnh cáo:
“Giam giữ người trái phép là phạm pháp. Các người muốn ngồi tù hết à?”
“Phạm pháp?” – Hắn bật .
“Chúng tôi đông thế này, luật pháp có bắt hết à? Mấy người không quyền không thế, dọa ai?”
Tên đó đắc ý quanh, rồi tiếp:
“Hôm nay mảnh đất này, chúng tôi nhất định phải lấy! Các người định chống lại cả cái làng này sao?”
Bố tôi hắn, rồi quay đầu quanh sân – nơi đã chật kín người trong làng.
Ông nhắm mắt thật chặt, giọng khàn đặc:
“Vậy là… mọi người đều nghĩ thế thật sao?”
Không ai trả lời.
Sự im lặng ấy chính là câu trả lời.
“Vậy tôi – Vương Kiến Quốc – đã gì có lỗi với các người chứ? Các người định gì nữa đây?” – Giọng bố tôi lúc này đã đầy mệt mỏi, rã rời.
Vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng:
“Đừng tưởng ông tử tế gì! Nếu thật lòng vì làng, sao tiền bán dưa ông không chia đều? Cũng chỉ nhà ông ăn nên ra!”
“Đúng rồi đấy, là giúp cả làng phát triển, mà chỉ thấy nhà ông phát tài, bọn tôi cái gì đâu!” – Những người khác cũng ào ào hưởng ứng.
“Các người thử đặt tay lên ngực mà hỏi lương tâm mình xem!
Hồi đó trong làng toàn là đường đất gồ ghề, hễ mưa là lầy lội chẳng đi nổi.
Nhà nước chỉ đường đến cổng làng, còn toàn bộ đoạn đường bên trong là tôi tự bỏ tiền ra !
Nước sạch các người đang dùng, là nhờ hệ thống cấp nước nhà tôi xây.
Cả nhà thờ tổ trong làng – thứ nào chẳng có công của nhà tôi?
Các người lười, không chịu học, không chịu , chỉ muốn nằm đó hưởng thụ!
Vì thế, năm nào nhà tôi cũng phải biếu các người mấy chục ngàn tiền lễ Tết, chứ nếu chỉ dựa vào tiền đất, các người sống đến hôm nay chắc?”
Bố tôi mà toàn thân run rẩy, suýt ngã xuống nếu không có mẹ kịp thời đỡ lấy.
Nhưng chưa để bố kịp ổn định lại, đã có người lên giọng mỉa mai:
“Biết đâu ông tất cả cũng chỉ vì bản thân ông thôi!
Chẳng lẽ ông không đi trên con đường đó? Không uống nước sạch à?
Tiền là ông tự nguyện bỏ ra, đâu ai bắt ông?
Cũng có khi là để lấy tiếng, đừng cứ như ông vì cả làng!”
Tôi vội ngăn bố lại khi ông định phản bác thêm, lạnh lùng đám người trước mặt – trong lòng chỉ còn sự chán ghét.
Họ đã hoàn toàn bị lợi ích che mờ mắt, không còn nghe nổi một lời đúng sai.
Bố tôi cuối cùng chỉ biết thất vọng quay đi, không buồn để ý tới những lời lẽ công kích nữa.
“Hừ…” – Tôi khẩy, liếc sang tên vừa . Hắn ngẩng cổ định tôi chằm chằm, tôi chẳng buồn để tâm.
Tôi hít sâu một hơi, buộc mình phải giữ bình tĩnh:
“Đất có thể trả, phải đợi sau khi bán xong dưa hấu. Trước đó, đừng mong bàn chuyện gì!”
“Không ! Hôm nay nhất định phải trả!” – Tên cầm đầu cứng.
“Tại sao? Chỉ vài ngày thôi, chẳng ảnh hưởng gì tới việc các người cho sau này.”
“Tôi hôm nay là hôm nay! Ngày mai chúng tôi phải giao đất cho người khác rồi, họ trả giá cao hơn nhà nhiều.”
Tôi lạnh:
“Vậy tôi cũng muốn biết là giá bao nhiêu, mà khiến các người gấp gáp hợp đồng đến thế.”
“Mỗi năm hai trăm nghìn! Gấp mấy lần giá nhà !” – Hắn đắc ý .
“Hai trăm nghìn?” – Tôi sững người.
Bố mẹ tôi đất đã trả cao hơn mặt bằng chung rất nhiều, sao có người còn ra giá trên trời như thế? Trừ phi… có âm mưu gì phía sau.
“Tôi thật, các người bị lừa rồi đấy!” – Tôi chằm chằm vào hắn, giọng mỉa mai.
“Giá cao như mà không thấy nghi ngờ gì à? Nhỡ đâu là lừa đảo thì lúc đó các người khóc cũng chẳng ai thương!”
“Lừa? Cô đừng dọa tôi! Người này là do trưởng thôn giới thiệu, chẳng lẽ còn giả nữa?” – Hắn hừ lạnh, rồi kéo trưởng thôn đang đứng bên cạnh lại.
“Nào nào, trưởng thôn, ông lên tiếng đi! Nói rõ cho họ biết hình, đỡ để họ cứ giữ khư khư không chịu giao đất.”
Trưởng thôn trẻ đẩy gọng kính, bày ra dáng vẻ lãnh đạo, từ tốn mở lời:
“Tiểu Vương à, tôi là trưởng thôn, chẳng lẽ lại đi dân làng?”
Nghe hắn gọi tôi là “Tiểu Vương”, khóe mắt tôi giật nhẹ.
Tôi cố kiềm chế cơn tức, ép bản thân im lặng để nghe hắn tiếp.
“Mấy hôm trước có mấy lãnh đạo từ Sở Nông nghiệp thành phố về kiểm tra đất làng ta, phát hiện đất ở đây rất phù hợp để ruộng thử nghiệm cho giống cây mới.
Họ muốn đất ngay, thời gian lại gấp, mong là có thể ký hợp đồng luôn vào ngày mai để kịp gieo trồng vụ mới.
Cô cũng biết rồi đấy, đất nước mình đang đẩy mạnh phát triển nông nghiệp, chẳng lẽ muốn cản trở sự phát triển của Tổ quốc à?”
– Trưởng thôn hùng hồn, như thể mình đang đứng trên đỉnh cao đạo đức.
Tôi nghe xong chỉ biết cạn lời. Vị trưởng thôn này, mở miệng là “đất nước”, ngậm miệng là “phát triển”, như thể đang đại diện cho quốc gia, hòng dọa người ta không hiểu luật.
Nhưng tôi biết rất rõ, Nhà nước luôn đặt lợi ích người dân lên hàng đầu, không đời nào lại hy sinh mồ hôi nước mắt nửa năm của nhà tôi chỉ để trồng thử giống cây mới.
Thế nên tôi không hề sợ hãi, đáp trả thẳng thừng:
“Nhưng mà ông đã cho nhà tôi đất rồi. Giờ người khác cũng chỉ là muốn , thì cũng phải theo nguyên tắc ‘ai đến trước thì trước’ chứ.
Đợi khi nào hết hạn , ông muốn cho ai tiếp thì .”
Sắc mặt trưởng thôn lập tức tối sầm lại, đen như đáy nồi.
Tôi liếc đám người trong làng đang chực chờ ra tay, thở dài một tiếng, rồi dịu giọng đi chút:
“Tất nhiên, chúng tôi cũng không khăng khăng đòi dùng đất đến đủ mười năm.
Nếu bên kia gấp, thì chúng tôi cũng có thể trả sớm, ít nhất cũng phải để nhà tôi thu hoạch dưa và dọn hết thiết bị đã.
Hay là ông thử thương lượng lại với bên kia, xin họ vài ngày?”
Trưởng thôn cau mày, trông có vẻ khó xử. Nếu thương lượng , thì họ đã chẳng kéo cả làng tới ép chúng tôi trả đất thế này.
Thấy đám người xung quanh im bặt, bố tôi cũng thở dài, nhượng bộ:
“Con tôi đúng, đất có thể trả… phải đợi bán xong dưa.”
Tên cầm đầu liếc mắt với trưởng thôn, rõ ràng là không hài lòng.
Hắn quay lại, giọng đầy áp lực:
“Ai biết các người bao giờ mới bán xong?
Các người bán chậm một ngày, là kéo dài thêm một ngày.
Nhỡ người mới đổi ý không nữa thì sao?
Người ta trả tận hai trăm ngàn một năm, cao hơn cái giá bèo bọt nhà các người nhiều, trả đất ngay đi!”
Tôi cố giữ bình tĩnh, đáp lại với chút hy vọng cuối cùng:
“Dù sao thì cũng có hợp đồng rõ ràng. Khi chưa hết hạn, đất vẫn là của nhà tôi.
Các người không chỉ không trả tiền , lại còn đòi chiếm đất bằng vũ lực. Cùng là dân một làng, cần gì phải ép nhau đến mức này?”
“Phì! Con bé này câm miệng đi, lắm quá! Đất này hôm nay bọn tao lấy bằng !”
Hắn nhổ mạnh xuống đất một bãi nước bọt rồi vung tay ra hiệu:
“Khống chế ba đứa nó lại, tìm hợp đồng mà xé đi! Xé rồi thì nó chẳng gì chúng ta nữa!”
Tiếc là… bọn họ đã không kịp ra tay.
Bạn thấy sao?