Buổi chiều, bầu trời trong xanh như dòng suối xuân hòa quyện với sắc sữa trắng, mây cuộn nhẹ như bức tranh thủy mặc.
Tôi xin phép thầy thể dục để về lớp sớm hơn.
Đứng trước cửa lớp, tôi thấy Cố Nhất Minh đang cắm cúi viết kiểm điểm.
Nghe tiếng bước chân, cậu ta ngẩng đầu lên, thấy tôi liền “hừ” một tiếng rồi cúi xuống tiếp tục viết.
Tôi trở về chỗ ngồi, ánh mắt tò mò cậu ta.
Cố Nhất Minh cảm nhận , ngước lên lườm tôi đầy căm phẫn.
Nhưng tôi chẳng tức giận, chỉ chống cằm trêu chọc: “Sao thế, Cố Nhất Minh? Không phải cậu sẽ trả thù cho ’em vàng’ của mình sao?”
Cậu ta không trả lời, ánh mắt tràn đầy uất ức và bất mãn.
Thấy thế, tôi cố thêm dầu vào lửa: “Thật ra, cậu đúng.
“Trần Niệm rời đi là do tôi xúi giục.”
“Ngày hôm đó, dưới tán cây, chính tôi đã bảo Trần Niệm chọn ba, thế nên em ấy mới đi.”
Tôi giả vờ tỏ vẻ ngây thơ, tiếp: “Ai bảo em ấy đáng ghét như .
“Nhìn em ấy là tôi chỉ muốn lột da rút gân thôi.”
Nghe , Cố Nhất Minh sững người, buông bút xuống, lao đến chỗ tôi.
Cậu ta chống tay lên bàn, vây lấy tôi, đôi mắt đỏ ngầu hỏi: “Tại sao… tại sao cậu …”
Chưa để cậu ta hết, tôi đẩy cậu ta ra.
Thành thật mà , nghe giọng run rẩy của cậu ta, tôi lại thấy hứng thú hơn.
Tôi lấy từ ngăn bàn một chiếc hộp quà, đưa đến trước mặt cậu ta.
“Cố Nhất Minh, xem này. Đây là món quà sinh nhật ’em vàng’ của cậu chuẩn bị cho cậu.
Em ấy biết có lẽ sẽ không gặp lại cậu nữa nên đã gửi cho tôi nhờ chuyển lại.”
Tôi lắc lắc chiếc hộp trong tay.
Cố Nhất Minh nhanh tay giật lấy hộp quà, mở ra một cách vội vàng.
Bên trong chỉ là một cuốn sổ tay màu hồng nhạt đã bị xé rách nát.
Nhìn món quà bị hủy, cậu ta cuối cùng cũng bùng nổ.
“Kỷ Thư!” – Cậu ta hét lên, lao về phía tôi, hai tay chộp lấy cổ tôi.
“Ha, Cố Nhất Minh… cậu chỉ thế này thôi sao…” – Tôi khó khăn thốt ra, trong lòng lại lạnh.
Tôi liếc đồng hồ trên tường, tiếp tục với giọng trêu tức: “Thật đáng tiếc… món quà mà ’em vàng’ của cậu đã háo hức chuẩn bị…”
Quả nhiên, tên ngốc đó dễ dàng bị tôi kích .
Ngay lập tức, cậu ta đẩy mạnh tôi một cái.
Cánh tay tôi va mạnh vào góc bàn, lập tức bầm tím.
“Cậu đang gì thế, Cố Nhất Minh!”
Đúng lúc đó, tiếng hét vang lên.
Cố Nhất Minh ngẩng đầu, thấy các trong lớp đã kéo nhau vào lớp, cờ chứng kiến cảnh cậu ta đẩy tôi ngã.
Trong tích tắc, ánh mắt đầy giận dữ từ khắp nơi đổ dồn về phía cậu ta.
Cố Nhất Minh đứng đơ người, miệng mấp máy không câu nào, chỉ biết luống cuống đứng tại chỗ.
Tôi cúi đầu, che mặt và thầm đầy thích thú.
6
Hai cùng lớp, Đường Hân và Mạc Phàm, tiến đến đỡ tôi dậy.
“Kỷ Thư, cậu không sao chứ?”
“Làm sao mà không sao ? Nhìn cánh tay này xem, trông có giống không sao không?”
Nghe họ người này một câu, người kia một câu, tôi lập tức tỏ vẻ sợ hãi, nhỏ nhẹ đáp:
“Mình không sao đâu, mình nghĩ Cố Nhất Minh cũng không cố ý đâu.”
Nói xong, tôi còn cẩn thận liếc cậu ta một cái.
Cả lớp thấy cánh tay tôi bầm tím, lập tức tràn đầy chính nghĩa, đồng loạt ném ánh mắt đầy căm phẫn về phía Cố Nhất Minh.
“Cố Nhất Minh quá đáng thật, sao cậu ấy có thể đối xử với cùng lớp như ?”
“Thật sự đáng sợ, ngay cả hàng xóm cũng dám ra tay. Sau này liệu chúng ta có trở thành nạn nhân tiếp theo không?”
“Cậu ta ở lại lớp chúng ta chẳng khác gì một quả bom nổ chậm!”
“Đường Hân, Mạc Phàm, hai cậu đưa Kỷ Thư đến phòng y tế đi,” lớp trưởng lên tiếng, rồi quay sang Cố Nhất Minh, “Còn cậu, đi với mình gặp chủ nhiệm.”
“Không… mình không đi đâu…” – Cố Nhất Minh trong hoảng loạn, “Mình… mình không … mình có thể giải thích …”
“Cậu còn muốn gì nữa?” – Lớp trưởng lớn giọng, “Cậu muốn rằng người đẩy Kỷ Thư không phải là cậu sao?”
Có lẽ nhận ra giọng mình hơi nặng, lớp trưởng thở dài, với vẻ nghiêm khắc:
“Cố Nhất Minh, sáng nay cậu đã rắc rối cho Kỷ Thư, chúng tôi nghĩ cậu sẽ rút kinh nghiệm.
“Nhưng không ngờ, cậu còn quá đáng hơn, thậm chí ra tay với .”
“Đúng thế, không những không quan tâm bè, giờ lại còn đánh người.”
“Trước đây tôi cứ thắc mắc sao Trần Niệm không thân với chị ruột mà lại chơi với cậu, giờ nghĩ lại thì chắc hai người là đồng bọn rồi.”
“Đúng , tôi cũng từng thấy hai người họ hay bắt nạt Kỷ Thư.”
Những lời liên tiếp vang lên, rõ ràng đã khiến Cố Nhất Minh bực bội.
Nếu chỉ về cậu ta thì không sao, vừa nhắc đến Trần Niệm, người cậu ta quý nhất, thì như chạm vào vết thương của cậu.
“Đủ rồi!” – Cố Nhất Minh hét lớn.
Tôi thấy rõ mấy sợi gân xanh nổi lên trên trán cậu, trong lòng cảm thấy hả hê, thậm chí quên cả đau ở cánh tay.
“Cố Nhất Minh, bây giờ cậu gì cũng vô ích,” – Lớp trưởng bước lên, kéo lấy tay áo cậu, giọng cứng rắn:
“Giờ cậu chỉ có một lựa chọn là đi với mình đến văn phòng giáo.”
Sau khi lớp trưởng đưa Cố Nhất Minh đi, tôi cũng các đưa đến phòng y tế.
May mắn là chỉ bị bầm tím, không gãy xương, bác sĩ đưa tôi vài tuýp thuốc bôi để giảm đau.
Trên đường về lớp, tôi không kìm tò mò muốn xem Cố Nhất Minh bị mắng thế nào, liền lén đến văn phòng giáo viên.
Đúng như tôi đoán, lần này chủ nhiệm thực sự tức giận.
Ngay cả khi Cố Hoài Mân, “học sinh vàng” của thành phố, đứng ra xin xỏ, vẫn không nương tay.
Tôi học lớp 7, còn Cố Hoài Mân là học sinh lớp 9, nổi tiếng toàn trường.
Không chỉ giành vô số giải thưởng trong các cuộc thi, ta còn chơi thành thạo nhạc cụ, đặc biệt là những màn độc tấu violin trong các buổi văn nghệ luôn thu hút mọi ánh .
Tôi khẽ thò đầu qua cửa sổ văn phòng, không hề biết có ai đó đang tiến đến gần mình.
7
“Bạn học, cậu đang lén lút gì ?”
Một giọng trầm ấm vang lên bên tai, tôi giật mình.
Mải quá, tôi không để ý đến người phía sau.
Qua kính, tôi lờ mờ thấy một cậu con trai cao gầy, đôi mắt đào hoa với hàng mi dài rậm, trông có vẻ rất đẹp trai.
Tôi hình bóng phản chiếu và nghĩ: “Trường mình có người này à?”
Đang suy nghĩ, “kẹt” một tiếng, cửa văn phòng bất ngờ mở ra.
Cô chủ nhiệm bước ra, theo sau là Cố Nhất Minh và Cố Hoài Mân.
“Kỷ Thư, em gì ở đây ?” – Thấy tôi, chủ nhiệm hơi ngạc nhiên.
“Em đến xem hình của Cố Nhất Minh ạ,” – Tôi lập tức thay đổi thái độ, tỏ vẻ quan tâm:
“Bạn Cố Nhất Minh vào văn phòng lâu như , cả lớp đều lo lắng.”
Nói xong, tôi Cố Nhất Minh với ánh mắt đầy quan tâm.
Nhưng rất rõ ràng, mặt cậu ta lập tức đen lại vài tông khi thấy thái độ của tôi.
Hừ, đúng là đồ ngốc, vừa tiêu chuẩn kép vừa hài hước.
Trước đây, Trần Niệm cũng dùng đôi mắt ngây thơ để cậu ta, và cậu ta thì cứ hưởng thụ không chán.
Cố Nhất Minh mím môi, vẫn không lời nào.
Ngược lại, Cố Hoài Mân đứng phía sau lên tiếng:
“Chuyện hôm nay đúng là Nhất Minh đã sai. Nhưng tôi cũng muốn hỏi Kỷ Thư, tại sao lại xé món quà mà Trần Niệm tặng cho Nhất Minh?”
Tôi thẳng vào mắt Cố Hoài Mân, trong ánh mắt sâu thẳm của ta thoáng qua sự chán ghét.
Người này quả thực khó đối phó hơn hẳn cậu em trai ngốc nghếch.
Tôi cúi đầu, giọng hơi run rẩy:
“Cuốn sổ đó không phải của Trần Niệm tặng cậu ấy, mà là… là em mua.”
Nói xong, tôi khẽ ngẩng lên, vẻ mặt kinh ngạc của Cố Nhất Minh với chút thích thú.
Tôi tiếp tục giả vờ, giọng nghẹn ngào:
“Từ khi Trần Niệm và ba rời đi… em ấy không còn liên lạc với gia đình nữa.
“Em cũng không biết họ sống thế nào, có ổn không… em rất nhớ họ.”
Nói đến đây, tôi còn cố rấm rứt vài tiếng.
“Nhớ như , sao tôi chưa từng thấy chủ liên lạc với họ? Họ không tìm , thì không thể tự đi tìm họ à?” – Cố Hoài Mân nhướn mày, chờ câu trả lời của tôi.
Tốt thôi, Cố Hoài Mân, nếu muốn chơi, tôi sẽ chiều .
“Mẹ… mẹ không cho em đi…” – Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi như lũ, giọng khản đặc:
“Mẹ không muốn em liên lạc với ba nữa… em không muốn mẹ đau lòng.”
“Em biết mỗi năm Trần Niệm đều gửi quà cho Cố Nhất Minh, em chỉ không muốn của họ bị cắt đứt… nên em tự mình .”
Nói xong, tôi ngừng lại để điều chỉnh hơi thở, rồi tiếp tục:
“Nhưng hình như Cố Nhất Minh không thích món quà của em, cậu ấy còn xé nó.”
Giọng tôi dần nhỏ lại, tôi chắc chắn mọi người, kể cả giáo, đều nghe rõ.
“Không sao đâu, Kỷ Thư, biết em là một đứa trẻ tốt.” – Cô chủ nhiệm lập tức bước tới an ủi tôi.
Nghe xong lời giải thích của tôi, Cố Hoài Mân thoáng sững sờ.
Anh ta không ngờ tôi lại “đổ tội” cho Cố Nhất Minh ngay tại đây.
Nhưng ta cũng hiểu, nếu tôi dám , chắc chắn đã tính toán kỹ càng.
Thực tế, Trần Niệm có gọi về vài lần, tôi đều chặn hết.
Còn mẹ tôi, từng nghe lời khuyên của mẹ Cố Nhất Minh định đi thăm Trần Niệm.
Mỗi lần như , tôi đều cố ý lấy những bức ảnh cũ của Trần Niệm ra, rồi vô :
“Con cũng rất nhớ Niệm Niệm, em ấy trông giống hệt người phụ nữ đi ăn cùng ba hôm trước ở nhà hàng!”
Mẹ tôi ghét nhất là người “thanh mai trúc mã” của ba.
Nhờ sự thúc đẩy của tôi, giờ mẹ càng Trần Niệm càng thấy chán ghét.
Nhìn bộ dạng bối rối của Cố Hoài Mân thật thú vị hơn nhiều so với việc chọc Cố Nhất Minh.
Tôi liếc ta một cái đầy khiêu khích, vì tôi biết ta không thể gì tôi.
8
“Lớp này thật sôi nhỉ!”
Đúng lúc này, giọng một chàng trai vang lên.
Tôi quay đầu lại, nhận ra cậu ta còn đẹp trai hơn tôi tưởng.
Ánh nắng xuyên qua kính chiếu lên gương mặt hơi gầy, đôi mắt dường như sáng lấp lánh như có sao trời.
“Chào , em là Lục Tinh Nhiên, học sinh chuyển đến lớp 9/1.” – Cậu ấy nở nụ nhẹ nhàng.
“Ồ… Lục Tinh Nhiên, em cần gì sao?” – Cô giáo có vẻ hơi lúng túng.
Dù sao, chẳng giáo viên nào muốn để học sinh lớp khác biết chuyện rắc rối của lớp mình.
“Thưa , giáo viên chủ nhiệm lớp em thắc mắc vì sao Cố Hoài Mân không có trong lớp, nên nhờ em ra tìm cậu ấy.”
Nói rồi, cậu ấy quay sang Cố Nhất Minh, vẫn giữ nụ nhã nhặn:
“Thực ra, các nữ rất dễ dỗ dành.
“Chỉ cần chịu chủ , mua một món quà xin lỗi là họ sẽ tha thứ ngay thôi.”
“Ơ… tôi…” – Cố Nhất Minh lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Hừ, tôi thầm lạnh, cậu ngốc này còn biết xấu hổ nữa sao.
“Đây chắc là Kỷ Thư phải không?” – Lục Tinh Nhiên bất ngờ chuyển hướng, tôi và :
“Tôi tin rằng Cố Nhất Minh không cố ý muốn bắt nạt em. Con trai mà, thường thích trêu chọc những họ để ý.”
“Tôi không thích ấy!” – Cố Nhất Minh hét lên.
“Thế nào? Không dám thừa nhận à?” – Lục Tinh Nhiên vẫn mỉm :
“Không phải vì thích Kỷ Thư nên mới tìm cách đến gần ấy sau khi Trần Niệm rời đi sao?
“Nhưng cách của cậu sai rồi. Con không thích những chàng trai tinh nghịch đâu.”
Tôi liếc Lục Tinh Nhiên với ánh mắt khó hiểu, vì tôi thực sự không biết cậu ấy đang định gì.
Những gì cậu ấy đã biến chuyện bắt nạt của Cố Nhất Minh thành một câu chuyện hài hước của tuổi dậy thì.
Rõ ràng, cậu ấy đang giúp Cố Nhất Minh thoát tội.
Nhưng tôi đành phải theo lời cậu ấy, vì tôi muốn duy trì hình tượng một học sinh ngoan dù bị bắt nạt vẫn luôn quan tâm bè.
Thấy tôi im lặng, Lục Tinh Nhiên quay sang giáo:
“Cô ạ, em nghĩ chuyện này cứ để các tự giải quyết thì hơn. Dù sao, trẻ tuổi dậy thì cũng không nên ép buộc quá.”
“Vậy à…” – Cô giáo chủ nhiệm có chút dao khi nghe lời Lục Tinh Nhiên.
Tuy nhiên, vẫn dặn dò vài câu, bảo chúng tôi phải biết thương và tôn trọng lẫn nhau:
“Nhưng Kỷ Thư này, em vừa trải qua biến cố gia đình. Nếu có gì cần, hãy đến tìm nhé.”
Nói xong, giáo để chúng tôi trở về lớp.
Trên đường về, tôi lờ mờ nghe thấy Cố Hoài Mân gì đó với Lục Tinh Nhiên.
Tôi khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Lục Tinh Nhiên, đừng dại mà trở thành kẻ thù của tôi!
Sau chuyện này, Cố Nhất Minh trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, thấy tôi là tránh xa.
Tất nhiên, khi đã các thầy “chăm sóc đặc biệt”, tôi cũng không cần cố ý sự công khai.
Nhưng thỉnh thoảng trêu Cố Nhất Minh một chút thì không sao.
Điều khiến tôi bất ngờ là Lục Tinh Nhiên và Cố Hoài Mân quyết định ra nước ngoài học cấp ba.
Tôi từng nghĩ họ sẽ chọn học cấp ba ngay tại trường.
Đặc biệt là Lục Tinh Nhiên, người mới chuyển đến chưa đầy một năm.
Sau đó, tôi lại nghĩ: Không có Cố Hoài Mân, việc trêu chọc Cố Nhất Minh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chiều hôm đó, ánh nắng cuối ngày dần tắt.
Bầu trời không còn sắc hoàng hôn, chỉ còn lại màu xám tro của màn đêm buông xuống.
Từ xa, tôi thấy bóng dáng gầy gò của một cậu thiếu niên đứng ở góc đường.
Tôi định quay đi trước khi cậu ta nhận ra, không ngờ cậu lại thấy tôi trước.
“Kỷ Thư.” – Lục Tinh Nhiên gọi tôi.
Tôi miễn cưỡng quay lại, cậu ấy với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cậu ấy bước tới, nở nụ , đưa tay véo má tôi:
“Sao gấp gáp đi thế?”
Đôi mắt đào hoa của cậu ấy thoáng nét trêu chọc:
“Hôm đó, tất cả những gì em với Cố Nhất Minh trong lớp, tôi đều nghe thấy.”
Nghe , tôi cứng đờ người, thẳng vào mắt cậu ta.
“Vậy thì sao? Anh định gì?”
Lục Tinh Nhiên cúi sát mặt tôi, chậm rãi:
“Tôi không định gì cả, chỉ muốn khuyên em đừng nghĩ nhiều quá, em vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Tôi cau mày đáp: “Nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Anh chỉ lớn hơn tôi có hai tuổi.”
“Ồ,” – Lục Tinh Nhiên nhướn mày, vẻ mặt như không tin nổi.
“Tôi sắp ra nước ngoài rồi, em sẽ không còn thấy tôi nữa.”
Rồi cậu ấy lại : “Nhưng nếu em muốn biết tôi có tiết lộ chuyện tôi biết hay không, thì lớn lên đến tìm tôi nhé!”
Bạn thấy sao?