3
Vài ngày sau, mọi chuyện dường như đã ổn thỏa, tôi cũng chuẩn bị quay lại trường học.
Buổi sáng, trời hơi se lạnh, sương mù bao phủ, tôi lơ mơ bước vào lớp học.
Lúc này, trong lớp chỉ có vài trực nhật buổi sáng.
Tôi lặng lẽ về chỗ ngồi của mình, nhận ra bàn của cùng bàn, tức là chỗ của Trần Niệm, đã dọn sạch.
“Tuyệt quá,” tôi mừng thầm, “cái đồ phiền phức đó chuyển đi nhanh như sao!”
Đúng lúc tôi đang vui thầm, một giọng trách móc vang lên: “Kỷ Thư, cậu còn mặt mũi đến trường à?”
Tôi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp gương mặt hằm hằm như ai nợ cậu ta tám trăm triệu của Cố Nhất Minh.
Tôi quay mặt đi, phớt lờ ánh mắt đầy trách móc của cậu ta, có vẻ như cậu ta vẫn không chịu bỏ qua.
“Kỷ Thư, sao cậu còn có thể thoải mái ngồi đây? Nếu không phải tại cậu, Niệm Niệm sao phải rời đi!”
Dù lông mày của cậu ta đã gần như nhíu lại thành hình chữ “川”, tôi vẫn chậm rãi lấy vở bài tập từ trong cặp ra, chuẩn bị cho tiết học buổi sáng.
Thấy tôi phớt lờ, Cố Nhất Minh không biết lấy đâu ra can đảm, chỉ thẳng vào mặt tôi hét lên: “Cậu nghĩ giả vờ như không có chuyện gì thì tôi không biết cậu đã gì sao? Hôm đó… hôm đó tôi thấy cậu kéo Niệm Niệm ra gốc cây, chắc chắn là cậu đã gì khiến ấy bỏ đi!”
Nghe , tay tôi lật trang sách khựng lại.
Cậu ta có thể đã nghe gì?
Tôi liếc Cố Nhất Minh, cậu ta lại như ai đó tiếp thêm sức mạnh, càng tỏ vẻ hung hăng hơn.
“Tôi biết hết rồi, tất cả đều tại cậu, chính cậu đã khiến Niệm Niệm phải đi!”
Trong lòng tôi thoáng chút bực bội, đang định tranh luận thì bất chợt thấy bóng dáng chủ nhiệm đang bước tới.
Cố Nhất Minh, cậu muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng.
“Tại sao cậu lại ? Cậu nghĩ đây là kết quả tôi muốn sao?”
Tôi bất ngờ đứng bật dậy, giọng pha chút uất ức.
“Cậu nghĩ tôi muốn ba mẹ ly hôn à? Cậu nghĩ tôi có thể kiểm soát mọi chuyện sao?”
Phản ứng mạnh mẽ của tôi khiến Cố Nhất Minh bối rối: “Không… tôi không có ý đó.”
Cậu ta tỏ ra luống cuống, ánh mắt dao , không dám thẳng vào tôi, vẻ kiêu ngạo vừa rồi biến mất hoàn toàn.
Tôi thầm lạnh, đúng là đồ ngốc vẫn hoàn ngốc.
“Tôi không biết tại sao Niệm Niệm phải đi, cũng không hiểu sao em ấy chọn ba.
“Tôi cũng chẳng biết tại sao em ấy lại bỏ rơi tôi và mẹ.
“Tôi cứ nghĩ…”
Nói đến đây, tôi cố ép ra một giọt nước mắt.
“Quá đáng thật đấy, Niệm Niệm đã đi rồi mà cậu còn Kỷ Thư buồn hơn.”
“Đúng , sao cậu có thể xát muối vào vết thương của người khác như , Cố Nhất Minh?”
“Cậu Kỷ Thư khóc rồi đấy, giờ cậu còn muốn gì nữa?”
Càng lúc càng có nhiều trong lớp lên tiếng trách móc Cố Nhất Minh.
Cậu ta thấy tôi nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ hoe, thì đứng đơ như tượng, không biết gì.
Tôi cảnh đó, trong ánh mắt thoáng qua chút khinh miệt mà không ai nhận ra.
Họ không biết rằng, thật ra tôi chẳng hề tiếc nuối gì với Niệm Niệm hay ông bố đó.
Mấy giọt nước mắt này là tôi cố tạo ra mà thôi.
“Đang gì thế này?”
Giọng chủ nhiệm vang lên.
Cả lớp lập tức tập trung sự ý vào .
Nhìn vẻ mặt tức giận của , tôi biết ngay rằng đã nghe lời tôi vừa .
Trong lòng tôi thầm đắc ý, lần này sẽ phải xử lý đúng cách rồi.
4
Cô chủ nhiệm của lớp tôi là một giáo viên kỳ cựu 40 tuổi, rất ghét cảnh học sinh trong lớp bắt nạt lẫn nhau.
Dù lớn tuổi, giáo vẫn rất ý đến ngoại hình, thậm chí còn thường nhờ các giáo viên trẻ tư vấn cách ăn mặc.
Cô từ từ bước lên bục giảng, các lần lượt ngồi lại chỗ.
Tôi liếc mắt về phía Cố Nhất Minh ngồi phía sau, thấy cậu ta vẫn ngây người, tôi không khỏi mỉa mai.
Cậu ta rõ ràng vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tôi quay lại chủ nhiệm, thấy nét mặt nghiêm nghị của , khóe môi tôi khẽ nhếch lên.
Con người vốn cảm tính, luôn đồng cảm với những người yếu thế.
Cô chủ nhiệm hít một hơi sâu, quét mắt qua cả lớp, và ánh mắt dừng lại ở đôi mắt còn hơi đỏ của tôi.
Tôi nhận ra đang mình, liền khẽ nghiêng đầu, như cố ý tránh đi ánh mắt đó.
Tôi muốn nghĩ rằng tôi đang buồn vì chuyện gia đình ly tán.
Rõ ràng là tôi đã đạt mục đích.
Ánh mắt của có chút xót xa khi tôi.
Ngay sau đó, cau mày : “Hôm nay chúng ta tạm dừng tiết đọc buổi sáng.
Tôi muốn xử lý vấn đề kỷ luật trong lớp.”
“Cố Nhất Minh, đứng lên!”
Nghe gọi tên, cậu ta giật mình, lúng túng đứng dậy, mặt trắng bệch.
“Cố Nhất Minh, tôi muốn hỏi, tại sao em lại có ác ý như với cùng lớp?
Tại sao em lại khơi gợi nỗi đau của mình?”
Cô chủ nhiệm nghiêm khắc cậu ta, cả lớp cũng đổ dồn ánh mắt về phía Cố Nhất Minh.
“Cậu tính sao đây, Cố Nhất Minh?” Tôi thầm lạnh trong lòng.
“Cô… giáo… không phải em… em không có ý đó…” – Cố Nhất Minh lắp bắp, vẻ mặt đầy bối rối, “Em… em…”
“Hừ,” tôi thầm nghĩ, “cái tên ngốc này hoảng thật rồi.”
Tôi cúi đầu, vẫn hứng thú liếc cậu ta, “Cố Nhất Minh, giờ cậu định giải thích thế nào đây? Đừng đến lúc quan trọng lại hỏng chuyện đấy nhé.”
Quả nhiên, như tôi đoán, cậu ta ấp úng hồi lâu vẫn không nổi một câu hoàn chỉnh.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu ta, tôi cảm thấy vô cùng hả hê.
Cố Nhất Minh, đây là cách cậu bảo vệ “em vàng” Trần Niệm của mình sao? Buồn thật đấy.
“Đủ rồi!” – giáo chủ nhiệm đập mạnh xuống bàn, cắt ngang lời Cố Nhất Minh, “Em và Kỷ Thư là hàng xóm, lớn lên cùng nhau, tôi biết giữa các em khó tránh khỏi xích mích.
“Nhưng dù thế nào cũng không đổ thêm dầu vào vết thương của mình lúc này!”
“Nếu đổi lại là em, cha mẹ vừa ly hôn, em cũng bị đưa đi, mà lại có người trách móc cậu như , em sẽ thế nào?
“Em cũng có em đấy. Nếu cha mẹ em chia cắt hai em, liệu em có còn thoải mái đến trường không?”
Nghe giáo , Cố Nhất Minh cúi gằm mặt, xấu hổ không dám đối diện với ai.
Cô giáo thở dài, đỡ trán rồi nghiêm nghị : “Thôi rồi!
Cố Nhất Minh, sau giờ học, viết ngay một bài kiểm điểm 1000 từ gửi tôi.”
Sau đó, giáo chuyển giọng: “Nhưng điều quan trọng nhất là phải xin lỗi Kỷ Thư.
“Cả lớp hãy giám sát việc này giúp tôi.”
“Vâng!”
Lúc này, mặt Cố Nhất Minh đỏ bừng, đầy ngượng ngùng.
Tôi tưởng cậu ta sẽ tranh cãi, đổ lỗi cho tôi là người đã kích Trần Niệm rời đi.
Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá cao cậu ta.
Trông bộ dạng sợ hãi đó, cậu ta chẳng dám gì thêm.
Tôi ngẩng đầu lên, giáo bằng ánh mắt đầy biết ơn.
Nhưng trong lòng tôi nghĩ: Cố Nhất Minh, cậu tưởng thế là xong sao?
Tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của việc bảo vệ Trần Niệm và chống đối tôi.
Bạn thấy sao?