Phòng việc của tôi – phó tổng giám đốc – bị chồng tôi giao cho một thực tập sinh mới tên là Bạch Vi.
Bạch Vi còn đăng ảnh văn phòng lên mạng xã hội, kèm dòng chữ:
“Cảm ơn sự tin tưởng và bồi dưỡng của tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ cố gắng không phụ lòng kỳ vọng này!”
Trợ lý đã chụp màn hình gửi cho tôi.
Trong ảnh, toàn bộ bố cục văn phòng đã bị thay đổi, mọi huân chương và giải thưởng của tôi đều biến mất không dấu vết.
Tôi lập tức chuyển tiếp ảnh đó cho Thẩm Dã Châu:
“A Thẩm, đây là ý gì? Văn phòng riêng của em sao lại bị một thực tập sinh chiếm dụng?”
Anh ta gửi lại một tin nhắn thoại, giọng lè nhè đầy men rượu:
“Cưng à, chỉ là một cái văn phòng thôi mà, dù gì dạo này em cũng có dùng đâu.”
Tôi nhắn lại:
“Trong vòng mười phút, tôi muốn thấy văn phòng khôi phục nguyên trạng.”
Thẩm Dã Châu không trả lời.
Hai phút sau, hợp đồng quan trọng nhất của Tập đoàn Thẩm Thị buộc phải tạm ngưng.
Nếu đã có người muốn thách thức quyền lực của tôi, tôi không ngại khiến cả Thẩm Thị sản.
1
Điện thoại của Thẩm Dã Châu gọi tới liên tục. Phải đến cuộc thứ năm tôi mới bắt máy.
Tiếng gào giận dữ vang lên từ đầu dây bên kia:
“Tô Diễm, em điên rồi à? Đó là dự án hai trăm triệu đấy!”
“Tuần sau là lễ ra mắt sản phẩm, em ngưng lại lúc này chẳng khác nào tự tay hủy diệt cả công ty!”
“Chỉ vì một cái văn phòng thôi, có đáng không?”
Năm năm kết hôn, đây là lần đầu tiên ta nổi giận vì một người phụ nữ khác mà quát vào mặt tôi.
Tôi nhấp một ngụm trà táo đỏ, cảm nhận vị ấm áp chảy dọc cổ họng, trong lòng lại lạnh buốt.
“Rất đáng.”
“Thẩm Dã Châu, lập tức khôi phục lại văn phòng như cũ, bao gồm tất cả các huân chương của tôi – một thứ cũng không thiếu. Nếu không, công ty còn thiệt nhiều hơn.”
Bên kia điện thoại, ta im lặng mấy giây.
“Giờ còn năm phút.”
Tôi lạnh giọng xong thì dứt khoát cúp máy.
Hai phút sau, gửi cho tôi ảnh văn phòng đã khôi phục. Mọi thứ trở lại đúng vị trí ban đầu.
Ngay khi nhận ảnh, tôi lập tức liên hệ với trưởng dự án, hủy bỏ lệnh ngưng hợp đồng.
Sau đó, tôi gửi cho Thẩm Dã Châu một bức ảnh.
Trong ảnh, toàn bộ vật dụng trong thư phòng của ta đã bị dọn sạch.
Bao gồm cả món đồ cổ đắt giá mà vừa thắng trong một buổi đấu giá gần đây – món quý nhất.
Tôi còn gửi thêm một tấm ảnh khác: mảnh vỡ của món đồ cổ nằm rải rác dưới đất.
“Thẩm Dã Châu, đây là hình dành cho . Anh biết rõ tính tôi. Lần này tôi bỏ qua sẽ không có lần sau.”
Anh không trả lời.
Tôi biết đang giận.
Nhưng tôi còn giận hơn.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi vốn là kết quả của một thương vụ chiến lược giữa hai tập đoàn.
Năm năm trước, cần kênh phân phối nước ngoài của Tô thị, tôi cần nhà máy sản xuất trong nước của Thẩm thị – một cuộc hôn nhân thương mại đạt sự cân bằng đôi bên.
Không có lãng mạn, chỉ có lựa chọn lý trí và đôi bên cùng có lợi.
“Diễm Diễm, chúng ta không chỉ hỗ trợ nhau trong kinh doanh. Sau khi kết hôn, cũng sẽ tin tưởng và tôn trọng em.”
Trước khi cưới, Thẩm Dã Châu nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định và chân thành.
“Sự thẳng thắn của , tôi rất trân trọng. Hy vọng hợp tác của chúng ta sẽ thuận lợi.”
Tôi mỉm đáp lại.
Năm năm qua chúng tôi đi từ xa lạ đến thân quen, từ tôn trọng đến dựa dẫm, rồi dần nảy sinh cảm và thương.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao buổi tiệc xã giao, những đêm mệt mỏi tựa vào nhau mà ngủ.
Năm nay, chúng tôi cuối cùng cũng có một đứa con.
Đứa bé ấy là minh chứng đẹp nhất cho của chúng tôi, khiến tôi từng nghĩ rằng mối quan hệ này đã vững chắc không thể lay chuyển.
Thế mà giờ đây, sự xuất hiện của Bạch Vi lại vỡ toàn bộ niềm tin và sự ăn ý mà chúng tôi từng dày công vun đắp.
2
Tối hôm đó, Thẩm Dã Châu không về nhà.
Tôi biết đang dùng cách đó để bày tỏ sự giận dữ và bất mãn.
Sáng hôm sau, tôi giao con cho bảo mẫu chăm sóc rồi đến công ty.
Nhân viên tập đoàn khi thấy tôi thì ánh mắt thoáng ngạc nhiên, sau đó lập tức cúi đầu chào hỏi.
“Tổng giám đốc Tô, chị vẫn đang trong thời gian ở cữ mà, sao lại đến công ty sớm ạ?”
Một lễ tân trẻ tuổi chạy ra hỏi han đầy lo lắng.
“Tôi đến xem thử hình công ty dạo này thế nào.”
Tôi khẽ gật đầu, rồi đi thẳng đến tầng dành cho ban điều hành.
Vừa đến nơi, thang máy mở ra, tôi đã nghe thấy tiếng phát ra từ văn phòng của Thẩm Dã Châu.
Qua khe cửa khép hờ, tôi thấy Bạch Vi đang ngồi cạnh .
Thẩm Dã Châu với ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường thấy khi việc với các trợ lý khác.
Trước nay, ngoài tôi ra, chưa từng để ai ngồi lâu trong văn phòng mình, lại càng không bao giờ thể hiện sự thân mật như thế.
Thế lúc này, khoảng cách giữa và Bạch Vi gần đến mức không còn một kẽ hở, cả hai trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Bạch Vi đang mặc một bộ đồ thiết kế cao cấp.
Đó chính là mẫu mà tôi từng thích, và Thẩm Dã Châu đã hứa sẽ đặt mua tặng tôi.
Bộ này không chỉ đắt đỏ, mà còn là hàng giới hạn – toàn cầu chỉ có năm bộ.
Vậy mà bây giờ, nó lại xuất hiện trên người một thực tập sinh.
Tôi đẩy cửa bước vào, tiếng trong phòng lập tức im bặt.
Nụ trên mặt Thẩm Dã Châu đông cứng lại ngay tức khắc.
“Sao em lại đến đây?” – hỏi, giọng có phần cứng nhắc.
Bạch Vi cũng vội vàng đứng dậy, cố tỏ ra cung kính, giọng ngọt ngào chào hỏi tôi:
“Chào chị dâu! Nghe chị mới sinh xong, ai cũng bảo sau sinh dáng người sẽ thay đổi nhiều, không ngờ chị hồi phục tốt thật đấy ạ!”
Tôi bật lạnh lùng, đáp trả ngay:
“Dáng tôi có ra sao không đến lượt nhận xét. Một người vô lễ như là do ai mù mắt tuyển vào thế?”
Nụ trên mặt Bạch Vi cứng đờ lại, lúng túng đứng đó, hai tay xoắn lấy nhau không biết gì.
Bạn thấy sao?