Ai nấy đều trông như cà tím bị mưa dập — ủ rũ, bệ rạc.
Mẹ Cố không đến.
Từ sau khi biết thân phận thật của tôi, bà ta đã bán vội căn nhà cũ trong đêm rồi ôm tiền bỏ trốn.
Chu Lê mắt đầy tia máu, tóc tai rối bời, vàng khô như cỏ chết.
Cô ta tôi, ánh mắt toàn là hận thù.
“Hứa Doanh Tâm, mày có đáng không? Đồ đàn bà độc ác! Bảo sao Cố Nhiên không mày, đáng đời không ai cần!”
Cô ta đứng thẳng người.
Nhưng tôi vẫn ra, ta đang cố gượng, bờ vai run nhẹ không ngừng.
Cố Nhiên không dám tôi, cúi gằm mặt xuống thật sâu.
Mãi đến khi cảnh sát tư pháp điểm danh, hắn mới giật mình run lên, ậm ừ đáp lại một tiếng.
Mấy tên “ em” từng hùa theo cũng nhếch nhác thảm không kém.
Xuất thân bình thường, chưa từng thấy cảnh tượng nào như , sợ hãi và hối hận gần như ngưng đọng trong không khí, hơi thở cũng đầy run rẩy.
“Thưa tòa, tôi đâu biết ấy thực sự bị hen suyễn, tôi vô tội!”
“Tôi không muốn ngồi tù đâu, ba mẹ tôi chỉ có mình tôi, nếu tôi xảy ra chuyện, họ phải sao?”
“Tất cả là do Chu Lê, chính ta đã dẫn dắt chúng tôi hiểu sai!”
Phiên tòa bắt đầu trở nên lộn xộn.
Cảnh sát tư pháp quát lớn.
Không khí bị cáo mới dần yên lại.
Chu Lê như bị châm lửa, điên cuồng vùng vẫy:
“Con khốn! Nếu không phải mày trơ trẽn giành lấy Cố Nhiên, sao tao lại thành ra thế này? Là mày ép tao!”
Giọng ta chua chát đến nhức tai, vang vọng cả phòng xử.
Tôi ngẩng đầu ta, ánh mắt lạnh lẽo, bình thản như nước chết.
Lúc ấy, Cố Nhiên bỗng ngước tôi, ánh mắt chứa đầy van xin:
“Doanh Tâm, em tha cho Lê Lê đi… Cô ấy chỉ… chỉ là nhất thời hồ đồ… Nghĩ đến cảm trước đây của tụi mình mà bỏ qua cho ấy…”
“Tình cảm trước đây?” Tôi khẽ lặp lại, thấy thật nực .
“Anh quên rồi sao, suýt chết tôi.”
Cố Nhiên run môi, định phản bác, lại không nên lời.
Luật sư bên tôi bắt đầu trình bày vụ án:
“Chu Lê cố giật lấy ống xịt cấp cứu của bệnh nhân hen suyễn, khiến nạn nhân suýt tử vong.”
“Những người còn lại tận mắt chứng kiến nguyên đơn lên cơn hen, không những không cứu giúp, mà còn ngăn cản hành vi tự cứu của ấy…”
“Cuối cùng, bị cáo Cố Nhiên là người có quan hệ cảm thân thiết với nguyên đơn, phải chịu trách nhiệm cao hơn.”
Lời vừa dứt, dù trước đó luôn ngạo mạn, Chu Lê cũng không nhịn nữa, run rẩy che mặt khóc thút thít.
Cố Nhiên càng cứng người, vẫn không buông ánh mắt khẩn cầu.
Hắn mong tôi sẽ mềm lòng mà tha thứ cho bọn họ.
Luật sư bên tôi tiếp tục công bố đoạn video trích xuất từ camera trong phòng bao.
Luật sư của Chu Lê cố gắng biện hộ:
“Cô ấy chỉ giỡn, không hề biết trạng bệnh lại nghiêm trọng như .”
“Hơn nữa, chúng tôi nghi ngờ nguyên đơn cố thổi phồng bệnh trạng.”
Nghe đến đây, Chu Lê liếc tôi với ánh khiêu khích.
Luật sư bên tôi bình thản đưa ra một tập tài liệu.
Đó là bệnh án của tôi.
Từng trang đều có đóng dấu đỏ của bệnh viện.
Ghi chép rõ ràng tiền sử hen suyễn, cùng tất cả các lần cấp cứu khẩn cấp trong những năm gần đây.
Thẩm phán xem xong, sắc mặt càng lúc càng nặng.
Luật sư tôi tiếp tục:
Lại trình bày một đoạn ghi hình khác.
Là lần tụ họp nào đó trước đây.
Trong video, vì đang chơi game nên tôi tháo cặp nhẫn đôi với Cố Nhiên bỏ vào túi.
Hình ảnh cho thấy, khi không ai để ý, Chu Lê lén lút mở túi tôi ra.
Ban đầu, ta chỉ định hoại cặp nhẫn.
Không ngờ lại thấy bệnh án của tôi…
9
Video kết thúc đột ngột.
Xung quanh im phăng phắc trong chốc lát.
Ngay cả đám “ em” từng ồn ào cũng câm nín.
Sắc mặt Chu Lê trắng bệch như tờ giấy.
Miệng ta lặp đi lặp lại: “Không… không thể nào… tôi không thấy gì cả…”
Còn Cố Nhiên thì quay phắt sang tôi.
Trong mắt hắn, lần đầu tiên hiện lên vẻ hối hận và tội lỗi.
Giờ đây, hắn mới hiểu — thì ra Chu Lê biết rất rõ bệnh của tôi ngay từ đầu.
Và hắn, từ đầu đến cuối, chính là đồng phạm suýt chết tôi.
Cố Nhiên Chu Lê đầy căm hận.
Hắn nghiến răng: “Chu Lê, đồ đàn bà độc ác, tôi rồi!”
Chu Lê bật lẫn khóc:
“Tôi chỉ là thôi, như là sai sao?”
Cố Nhiên ta như một kẻ điên.
Lúc phiên xử gần kết thúc, mẹ tôi đẩy cửa bước vào.
Bà mặc một bộ vest chỉn chu, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Khí chất mạnh mẽ khiến người ta không dám ngẩng đầu .
Trong đám “ em” có người bất giác thốt lên:
“Ơ… kia chẳng phải… nữ doanh nhân Hứa Văn Phượng sao? Chính là người hay xuất hiện trên kênh tài chính đó…”
Dù không to, câu ấy vang khắp cả phòng xử.
Như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, nên từng đợt sóng lớn.
Cố Nhiên theo hướng chỉ tay, con ngươi co rút lại.
“Doanh Tâm, bà ấy là ai?”
Bạn thấy sao?