Tôi cắn chặt môi, cố giữ cho mình tỉnh táo.
“Tôi bị hen suyễn rất nặng, nếu không muốn có án mạng, thì tốt nhất dừng tay đi.”
Cổ họng tôi đau rát, mỗi hơi thở như bị mảnh thủy tinh rạch qua.
Chu Lê lại giơ ống xịt ra trước mặt tôi, lắc lư như đang khoe khoang, còn hít một hơi thật sâu một cách đầy phô trương.
“Không đưa cho cậu đâu nha, cổ họng tôi đang khô.”
“Phải là, đồ đắt tiền có khác, dùng thích thật đấy.”
Tôi cố gắng nhấc tay lên giành lấy.
Cô ta lại khanh khách, giơ cao tay tránh đi.
“Không đưa là không đưa.”
Tôi tức đến hoa mắt, trước mắt lại tối sầm.
Cố Nhiên đứng bên cạnh, khoanh tay :
“Em xem em kìa, trông chẳng khác gì người đi xin ăn. Chu Lê chỉ dùng chút thôi, có cần phải keo kiệt không?”
“Lê Lê còn thấy cả báo cáo khám sức khỏe của em rồi, rõ ràng em không bị hen, chỉ là hơi khó thở thôi.”
Tôi cố trấn tĩnh lại:
“Cố Nhiên, từng chứng kiến tôi phát bệnh mà, tôi có lý do gì để lừa ?”
Cố Nhiên còn chưa kịp trả lời, Chu Lê đã chen ngang:
“Thì để ý chứ sao. Thời buổi này, lúc nào chẳng có mấy con bánh bèo giả bệnh cho nổi.”
“Hehe, Doanh Tâm, cậu có khi nào cũng giống mấy ‘tiên nữ mạng’ bị trầm cảm không đó?”
Lời vừa dứt, đám của Cố Nhiên rộ lên.
Có kẻ còn huýt sáo:
“Cố Nhiên, cậu đúng là nhỏ nhen, sao mà bằng nửa sự sảng khoái của Lê Lê chứ.”
“Đúng thế, sau này lấy nhau rồi, cậu mệt đấy.”
Tôi thở hổn hển, cố dồn chút sức lực cuối cùng với tay giành lại ống xịt từ tay Chu Lê.
Nhưng ngón tay vừa chạm tới, ta đã nhanh nhẹn lùi lại.
Tôi mất thăng bằng, ngã sấp xuống thảm.
“Ái chà, diễn sâu thật đó ha.” Chu Lê giả vờ ngạc nhiên.
Rồi ta cúi xuống, ghé tai tôi thì thầm đủ để chỉ hai chúng tôi nghe thấy:
“Hi hi, chết nhanh đi, cậu chết rồi thì tôi với Cố Nhiên mới trọn vẹn.”
Cô ta đứng dậy, cố ý nâng cao giọng:
“Doanh Tâm, đừng loạn nữa, mau dậy đi. Mọi người còn chờ uống rượu giao bôi với cậu và Cố Nhiên kìa.”
Cố Nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Anh ta bước đến đỡ tôi dậy:
“Em sao thế, thật sự thấy không khỏe à?”
“Cứu tôi…”
Tôi khó khăn lắm mới ra vài từ.
Tay gồng sức bấu chặt cổ tay Cố Nhiên, giọng thều thào đứt đoạn:
“Ống… ống xịt…”
Cố Nhiên nhíu chặt mày, ánh mắt bắt đầu dao , xen lẫn bối rối.
Anh ta quay sang Chu Lê:
“Lê Lê, hay là… đưa cho ấy đi.”
Chu Lê lập tức biến sắc.
Cô ta bướng bỉnh giấu ống xịt ra sau lưng, bực tức dậm chân:
“Cố Nhiên, cậu mù à? Rõ ràng ta đang giả vờ! Cậu quên mấy lần trước ta bày trò công chúa rồi sao?”
Vừa , ta vừa quay sang đám gọi lớn:
“Mọi người đi, kiểu con thích đấu đá với chị em là như đấy, đúng là giả tạo mà.”
Đám con trai lập tức hùa theo:
“Cố Nhiên, Lê Lê là chị em lớn lên với tụi tôi, chẳng lẽ lại cậu sao?”
“Mấy tiểu thư ấy mà, thích chuyện vô lý, không thể nuông chiều .”
Sắc mặt Cố Nhiên thay đổi.
Tay ta đang đỡ tôi cũng dần nới lỏng.
Tôi cảm nhận rõ ràng sự do dự của .
Một bên là tôi đang lên cơn đau đớn vật vã, một bên là sự khích bác từ đám và Chu Lê.
“Nhưng… mặt ấy trông trắng bệch thật rồi…”
3
Cố Nhiên có vẻ hơi lo lắng, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi tái nhợt không còn chút máu của tôi.
Nhưng Chu Lê lại bất ngờ vỗ trán, kêu “Ái da” một tiếng:
“Tôi vừa thấy ấy vào nhà vệ sinh, mang theo băng vệ sinh, chắc là đang bị đau bụng kinh.”
Nói rồi, ta còn tỏ ra rất quan tâm:
“Doanh Tâm, cậu đau bụng kinh thì đau bụng kinh, cần gì phải giả vờ lên cơn hen dọa tụi mình? Làm Cố Nhiên sợ chết khiếp luôn rồi còn gì.”
Nghe , Cố Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ánh ta dành cho tôi lập tức tràn đầy trách móc:
“Trò kiểu này đừng lặp lại nữa, em suýt chút sợ chết.”
Tôi gần như chẳng còn bao nhiêu sức lực.
May là trước khi ra ngoài tôi đã uống thuốc phòng ngừa.
Nếu không, với cái kiểu trì hoãn của họ, có khi tôi đã chết thật rồi.
Chu Lê núp sau lưng Cố Nhiên, nhướng mày khiêu khích với tôi.
Bạn thấy sao?