“Hôm nay tổ chức lễ đính hôn long trọng là để bóc trần mặt nạ của Trương Sở Lan trước tất cả mọi người!”
“Trả lại công bằng cho A Mai!”
Thiệu Liên Hải tôi đầy thù địch:
“Giang Vọng Thư! Trước kia vì tiền mà theo chân Trương Sở Lan chuyện xấu!”
“Nhưng giờ có tôi ở đây, đừng hòng bắt nạt A Mai nữa!”
“Con dâu nhà họ Thiệu có thể đổi, Thiệu phu nhân thì mãi mãi chỉ có một mình Tôn Mai mà thôi!”
Bọn họ cho rằng mẹ chồng tôi đã chết thì không còn ai chứng.
Lúc còn sống bị chèn ép, đến khi chết rồi vẫn bị bôi nhọ bẩn thỉu!
Tôi từng hỏi mẹ sao không ly hôn với bố chồng,
Khi ấy bà chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi, hiền:
“Mẹ không còn để ông ta trong lòng nữa rồi,
Dù ông ta và Tôn Mai có nhảy nhót ra sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng mẹ cả.”
“Ly hôn hay không có khác gì đâu.”
“Ly hôn là phải phân chia tài sản công ty. Đến lúc đó, phần của con và Tiểu Nghị sẽ bị chia ít đi một nửa.”
“Tuổi mẹ cũng đã lớn, lúc này mà buông tay, thật sự là lỗ nặng.”
“Đàn ông mà, muốn gì thì kệ họ. Mẹ có con và Tiểu Nghị là đủ mãn nguyện rồi.”
Nếu Tiểu Nghị thật sự không phải con mẹ,
Vậy thì tất cả những tháng năm mẹ chịu đựng chính là một trò !
Xung quanh bắt đầu rộ lên tiếng xì xào,
Người ta bắt đầu mẹ chồng tôi hoại , là người phụ nữ độc ác.
“Không chỉ chia rẽ người ta, còn bắt con người ta phải gọi mình là mẹ!”
“Sao lại có người độc ác đến thế chứ!”
“Bảo sao bị bệnh mà chết! Đáng đời!”
Những lời gièm pha như kim nhọn chọc thủng màng nhĩ tôi, tiếng xì xào hỗn loạn khiến đầu óc quay cuồng,
Trong cơn hỗn loạn ấy, ánh mắt tôi cũng run rẩy như thể gặp phải đất.
Tôn Mai đẩy xe lăn, ngạo mạn tôi từ trên xuống dưới.
“Tiểu Giang à, dù trước kia không coi tôi ra gì,”
“Nhưng tôi là bề trên, đâu thể chấp nhặt với vãn bối mãi.”
“Nghĩ ngày xưa còn chưa biết chuyện, hôm nay tôi cho một cơ hội.”
“Chỉ cần quỳ xuống, gọi tôi một tiếng ‘mẹ’ cho đàng hoàng, thì nhà họ Thiệu vẫn có thể bố thí cho miếng cơm ăn.”
Một cơn phẫn nộ bùng lên dữ dội trong lòng, tim tôi đập đến muốn nổ tung khỏi lồng ngực.
“Không đời nào!”
“Các người đang dối!”
Toàn thân tôi run lên không kiểm soát nổi.
“Các người có bằng chứng gì không?!”
Tôn Mai mặt mày đầy đắc ý,
“Bằng chứng? Con trai tôi chính là bằng chứng rõ ràng nhất!”
Ngay lúc đó, cửa hội trường mở ra —
Thiệu Nghị, vừa hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, bước nhanh vào trong.
“A Nghị?! Em về lúc nào ?!”
Thiệu Nghị phục vụ trong lực lượng đặc biệt, đến cả khi mẹ mất, tôi cũng chỉ nhận thông báo từ cấp trên của ấy.
Tôi đã một mình gồng gánh bao nhiêu ngày, giờ thấy , mọi tủi nhục dồn nén suốt bao lâu như muốn trào ra theo nước mắt.
“Sao em không báo trước cho chị biết…”
“Chị biết không, lúc mẹ mất… bọn họ…”
Tôi cố gắng kể lại tất cả những gì mình đã chịu đựng,
Nhưng đôi mắt từng dịu dàng của Thiệu Nghị nay lại lạnh lùng, tôi xa lạ:
“Vọng Thư, hôm nay là ngày vui đính hôn, nhắc chuyện đau lòng gì?”
Anh ta đứng thẳng người, sánh vai bên Thiệu Liên Hải và Tôn Mai.
“Còn không mau qua đây? Cô muốn để cả đám người ở đây xem nhà họ Thiệu chúng ta thành trò à?!”
Trên thực tế, vài năm trước mẹ chồng tôi đã phát hiện sức khỏe mình có vấn đề,
Nhưng vì Thiệu Nghị cứ nhất quyết theo đuổi cái gọi là ‘lý tưởng cuộc đời’, nên bà mãi vẫn chưa dám nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ thì sao?!
Sự dối trá, sự uất ức bị dồn nén bao lâu nay khiến toàn thân tôi run bần bật.
Nhìn ba người đứng trước mặt mình, tôi giơ tay tát mạnh lên mặt Thiệu Nghị.
“Đồ súc sinh! Mày không xứng con của mẹ!”
Tôi quay người bỏ đi không hề do dự.
Phía sau vang lên tiếng gào giận dữ của Thiệu Nghị:
“Giang Vọng Thư! Cô mà bước ra khỏi cánh cửa này, thì mãi mãi không còn là con dâu của nhà họ Thiệu nữa!”
“Cô tưởng nhà họ Thiệu không sống nổi nếu thiếu à?!”
Tôi bật lạnh, quay lại rõ ràng từng chữ:
“Vậy cứ thử xem sao!”
6
Tin tôi cắt đứt với nhà họ Thiệu lan đi rất nhanh.
Công ty là tâm huyết của tôi và mẹ chồng bao năm dựng.
Tôi ra đi, mang theo một loạt nhân sự cấp trung và cấp cao, cùng những kỹ sư chủ lực.
Năm xưa khi mẹ chồng tiếp quản Thiệu thị, cũng từng bị phản đối vì là phụ nữ,
Nhiều người không phục đã bỏ đi,
Giờ tôi đang ở độ tuổi như bà ngày ấy, đối mặt cùng ngã rẽ đó.
Mẹ , tôi cũng có thể .
Tuy nắm trong tay khách hàng và nhân lực, công ty lại chẳng đủ vốn đăng ký.
Tôi đành bán căn biệt thự mà năm tôi 20 tuổi mẹ từng tặng riêng cho mình,
Miễn cưỡng dựng tạm một bộ khung công ty mới.
Không ngờ người mua lại là ba người nhà họ Thiệu.
“Vọng Thư, con để gì chứ?”
“Cô thật sự nghĩ rằng cứng đầu như thế thì thắng ai sao?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?