Cuộc Chiến Trong Hầu [...] – Chương 6

Lúc tỉnh lại, ta đã nằm trên giường trong chính ngôi nhà của mình. Bốn bề yên tĩnh, ánh sáng dìu dịu len qua rèm cửa sổ, trong phòng thoang thoảng hương dược liệu, xen lẫn mùi thơm thanh nhã của gỗ trầm.

Tứ Hỉ và Bình An đều có mặt, đôi mắt sưng đỏ, đang nhẹ tay giúp ta bôi thuốc lên những vết bầm tím.

Thấy ta mở mắt, hai người như trút gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Bình An vội vàng chạy ra ngoài hô lớn: “Tiểu thư tỉnh rồi!”

Chẳng bao lâu sau, Tạ Tư Vũ dẫn theo mấy vị đại phu vội vã bước vào. Bọn họ thay phiên bắt mạch cho ta, rồi lần lượt nở nụ nhẹ nhõm:

“Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ dần hồi phục.”

Tứ Hỉ và Bình An nghe liền òa khóc nức nở, vừa lau nước mắt, vừa mừng rỡ không thôi.

Tạ Tư Vũ nắm lấy tay ta, cũng không giấu nổi trong ánh mắt: “Qin tỷ… cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi.”

Ta vừa hé môi, cơn đau nhức nơi vết thương liền kéo đến dữ dội. Tạ Tư Vũ vội vàng bước tới, nhẹ giọng ngăn lại: “Đừng gì hết, ta biết ngươi muốn thưởng cho mấy vị đại phu. Yên tâm đi, những chuyện này đã có người thu xếp chu toàn rồi.”

Ta ngơ ngác nàng, trong mắt là sự hoang mang chưa nguôi. Nàng chỉ , nhẹ nhàng : “Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ biết thôi. Bây giờ, điều quan trọng nhất là… dưỡng thương cho tốt.”

Quả nhiên, mấy vị đại phu y thuật tinh thông, thuốc mang đến cũng là dược liệu hảo hạng. Chỉ bảy tám ngày, gương mặt vốn sưng đỏ đau rát của ta đã dần tiêu sưng, không còn nhức buốt.

Khi cơn đau lắng xuống, ta rốt cuộc có thể ăn uống và chuyện bình thường trở lại. Hôm ấy, ta vừa uống xong một bát canh gà hầm thuốc, liền quay sang hỏi Bình An: “Ta… sao đưa về?”

Bình An còn chưa kịp đáp, thì Tứ Hỉ đã từ ngoài cửa gọi vào, giọng khẩn trương: “Tiểu thư! Nhị gia Tống gia… mang theo Tống Chí An tới cầu kiến!”

Ta khựng lại một chút, trong lòng dấy lên nhiều suy nghĩ. Bình An lập tức lên tiếng: “Tiểu thư, gặp đi. Lần này người có thể thoát nạn, đều là nhờ nhị gia cả đấy.”

Ta khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được… để họ vào.”

Tống Dụ An lôi Tống Chí An vào phòng, trói chặt như heo quay, cả người bê bết, mặt mũi sưng vù, bầm tím như vừa bị lôi từ xưởng ủ xì dầu ra, xanh một mảng, tím một vùng.

Hắn vung tay quăng Tống Chí An xuống đất như ném bao rác: “Nghệ tỷ, người ta mang đến rồi. Tỷ xử lý thế nào, ta liền như thế!”

Ta sững sờ, chưa kịp phản ứng, chỉ có thể hỏi: “Đây là… chuyện gì?”

Tống Dụ An lập tức quỳ xuống, dập đầu sát đất: “Nghệ tỷ, cái đồ súc sinh vong ân bội nghĩa này, ta đã tấu lên Hoàng thượng, xin phế bỏ chức quan và tước vị của hắn. Giờ, hắn không còn là Hầu, cũng chẳng còn là quan.”

Tống Chí An nằm đó, mặt sưng như đầu heo, miệng méo mó phát âm không ra chữ: “Ta… chỗ… lỗi rồi… tẩu… tẩu… cứu mạng…”

Tống Dụ An chẳng hề khách khí, giơ tay cho hắn thêm một cái tát vang dội: “Ngươi là thứ súc sinh không bằng, còn xứng để Nghệ tỷ cứu ngươi sao?”

Tống Chí An lập tức bật khóc như trẻ con, nước mắt nước mũi tèm lem, miệng ú ớ van xin, giọng thì như ngậm bùn, chẳng ai nghe rõ.

Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Tống lão thái đã dẫn theo hai con Tống gia vội vã xông vào.

“Nhị lang! Con điên rồi sao? Sao có thể đối xử với ruột thịt của mình như ?”

“Ngươi mà dám dâng tấu lên triều, xin phế quan tước của Chí An, ngươi điên thật rồi sao? Ta mặc kệ! Ngay bây giờ, lập tức vào cung xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ!”

Hai em chồng cũng nước mắt nước mũi, nức nở van xin: “Nhị ca… nếu huynh không xin Hoàng thượng rút lại thánh chỉ, Tam tẩu sẽ hòa ly với Tam ca mất… Cái nhà này sẽ tan vỡ mất thôi!”

Dù Tống Dụ An vẫn đang quỳ, đôi mắt hắn như băng sương xoáy lạnh, thoáng chốc liền tỏa ra sát khí khiến người ta dựng tóc gáy. Hai muội lập tức co rúm người lại, trốn ra sau lưng Tống lão thái như mấy con chim cút run rẩy.

Tống lão thái tuy cũng bị khí thế kia dọa sợ vài phần, dù gì cũng là mẹ ruột, vẫn chưa đến mức lùi bước.

Bà ta trừng mắt quát: “Ngươi trừng ai đó? Ăn cơm Tống gia, mà còn quay lưng giúp cái thứ đàn bà tiện chủng kia! Ra tay đánh em mình đến thành ra thế này, còn ra thể thống gì nữa?”

Nói rồi liền bước tới, vừa đau lòng vừa tức giận, đỡ lấy Tống Chí An đang nằm sõng soài, mặt đầy nước mắt, miệng vẫn kêu rên như chó bị đánh: “Mẹ… cứu con…”

Tống lão thái giận dữ vung tay đánh vào người Tống Dụ An mấy cái, hắn không né tránh, không đáp trả.

Chỉ lạnh lùng vươn tay, một phát túm lấy cánh tay của Tống Chí An, rồi rắc một tiếng giòn tan —

Khớp xương gãy lìa.

Tống Chí An hét lên một tiếng thảm thiết như lợn bị cắt tiết, âm thanh vang dội đến mức cả viện đều chấn .

“Mẹ, người là bề trên, con không thể ra tay với người. Nhưng nếu người còn dám một câu không phải về Nghệ tỷ, lần sau… thứ gãy không chỉ là tay của Tam ca đâu.”

Hắn cúi đầu, nở nụ nhàn nhạt, giọng vẫn đều đều: “Lúc đó… con sẽ bẻ gãy cả cổ hắn.”

Nụ kia không hề mang sát khí lộ liễu, chính vì thế mà càng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Ngay cả ta, cũng bị khí thế ấy dọa cho tim lỡ mất một nhịp.

Tống Dụ An… hắn thực sự có chút điên rồi.

10 Tống lão thái sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chân tay run rẩy: “Ngươi… ngươi thật sự phát điên rồi! Ngươi bị thứ đàn bà kia bỏ bùa mê thuốc lú gì thế hả?”

Lúc ấy, bàn tay của Tống Dụ An đã đặt lên cổ Tống Chí An. Tống Chí An sợ đến mức… ướt cả quần: “Kh… không… tha mạng…”

Tống lão thái hoảng loạn đến mức phải lấy tay bịt chặt miệng lại, không dám thốt ra nửa lời nữa.

Ngay khoảnh khắc Tống Dụ An sắp ra tay dùng lực, ta cất giọng — giọng khàn khàn, vẫn đủ sức ngăn hắn lại:

“Đủ rồi. Chẳng lẽ ngươi định để có người chết ngay tại nhà ta?”

Tống Dụ An mím môi, vẻ mặt như một đứa trẻ bị trách oan, ta một cách uất ức vô cùng:

“… Nhưng mà… bọn họ bắt nạt tỷ như . Ta nhịn… không nổi nữa.”

“Bà ta mắng tỷ, ta không thể ra tay với bà, con trai bà… thì ta có thể đến.”

“Không người!” – ta trừng mắt hắn – “Buông tay!”

Ta liếc hắn một cái, giọng đầy nghiêm khắc. Dù hiện giờ hắn là “tâm can bảo bối” trong mắt Hoàng đế, nếu vì ta mà chết ruột thịt, hắn cũng không thể thoát tội.

Tống Dụ An nghe mới chịu buông tay, vẫn không quên trừng mắt Tống Chí An, giọng đầy sát khí:

“Nếu ta còn nghe mẹ ta lời bất kính với Nghệ tỷ, không ngươi, ta cũng sẽ bẻ gãy xương ngươi, rút gân ngươi ra từng đoạn. Hiểu chưa?”

Tống Chí An hoảng hốt gật đầu như gà mổ thóc, hắn đã sợ đến mức hồn vía lên mây, chẳng dám hó hé một câu.

Tống lão thái mặt mày trắng bệch, vẫn cố gắng ngẩng đầu ta, ánh mắt chất chứa oán độc lẫn kinh hãi:

“Qin thị… ngươi… ngươi rốt cuộc đã cho con ta uống thứ gì… cái gì với nó rồi…”

Bà ta chưa hết câu, Tống Chí An đột nhiên từ dưới đất bật dậy, lao thẳng về phía bà như một kẻ phát cuồng.

“Ầm!” – một tiếng nặng nề vang lên.

Tống lão thái “ái dô” một tiếng, cả người ngã nhào xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.

Hai em chồng hét toáng lên, cuống quýt chạy tới đỡ lấy bà ta, mặt mũi tái mét, tay chân luống cuống chẳng biết phải gì.

Ta vừa hơi nhíu mày một cái, Tống Dụ An lập tức quay đầu, vung tay bốp thêm một bạt tai thật mạnh vào mặt Tống Chí An: “Ngươi dám dọa Nghệ tỷ? Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi ngay!”

Ta: ??

Tống Chí An nào dám chậm trễ, lập tức “phịch phịch” quỳ rạp xuống đất, cúi đầu đập mạnh xuống sàn không ngừng, vang lên từng tiếng trầm nặng.

Ta vội vàng ngăn lại: “Đủ rồi! Cẩn thận hỏng cả nền nhà ta mất!”

Tống Dụ An nghe xong, lại giơ chân đạp Tống Chí An lăn sang một bên như bao cỏ, rồi quay lại, chỉnh trang y phục, hướng ta khom người thi lễ: “Nghệ tỷ, để ta đưa mẹ ta đến am ni an dưỡng, lát nữa sẽ quay lại thỉnh an tỷ.

Còn cái súc sinh Tống Chí An này… giao cho tỷ xử lý. Nếu tỷ không nỡ ra tay, cứ để ta thay.”

Ta nhíu mày, cất giọng gọi: “Khoan đã — Tống Dụ An, rốt cuộc ngươi đang ?”

Hắn chớp mắt mấy cái, giọng rất vô tội: “Báo thù cho Nghệ tỷ mà.”

Đương nhiên ta biết hắn đang báo thù giúp ta. Nhưng… vì sao chứ?

“Người ngươi đánh là em ruột ngươi, người nằm dưới đất kia là mẹ ruột của ngươi.”

Hắn gật đầu thản nhiên: “Ta biết mà.”

Ta hít sâu một hơi, bỗng thấy cả người như bị rút cạn sức lực — cảm giác chuyện như gà tiếng người, vịt nghe không hiểu .

“Ngươi không sợ người ta ngươi thiên vị, phân biệt thân sơ, quay lưng với người nhà sao?” – ta nhịn không hỏi.

Tống Dụ An nhe răng , làn da rám nắng hàm răng trắng toát của hắn nổi bật đến chói mắt: “Đối với Tống Dụ An ta mà — Nghệ tỷ mới là ‘người trong nhà’. Còn bọn họ… chỉ là người ngoài!”

“Còn mẹ ta, ta không còn cách nào. Bà ấy sinh ra ta, ta không thể không nhận. Nhưng bà bị ma quỷ ám tâm, nhất định là nhiễm phải thứ dơ bẩn rồi. Ta tính đưa bà đến am ni , cho bà tu hành tĩnh tâm, cầu Bồ Tát phù hộ, tránh xa tà khí nghiệt.”

Ta thật sự sững sờ, miệng há ra mà không nổi lời nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...