Cuộc Chiến Trong Giới [...] – Chương 5

Ngay khi nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, đám đông liền bắt đầu bàn tán rì rầm.

Tôi nhướng mày.

Ồ, hóa ra là vụ công dân gương mẫu đó.

“Ừ, có vấn đề gì sao?” Tôi mỉm ta.

“Cô—!”

Cô ta giận đến phát điên, hận không thể xé xác tôi ngay tại chỗ.

Nhưng quản lý của ta nhíu mày, kéo ta lại:

“Gọi cho Phó tiên sinh trước đã!”

Dường như nhắc nhở, ta bình tĩnh lại, trừng mắt tôi một cái, ném ra một câu:

“Chờ đấy!”, rồi rút điện thoại ra gọi.

Tôi chỉ đứng một bên, bình tĩnh ta.

Nhìn thấy ta gọi mãi mà không ai bắt máy, rồi từ sốt ruột chuyển sang hoảng loạn.

Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, bấm số, bật loa ngoài.

Bên kia vang lên một giọng trầm thấp, lạnh lùng mà từ tính:

“Cố Trình Hi…?”

Ngay lập tức, sắc mặt của Ôn Như Ý biến sắc, ánh mắt kinh hoàng tôi.

Tôi mỉm , vừa định chuyện thì một giọng quen thuộc khác vang lên sau lưng tôi:

“Lâu rồi không gặp.”

Tôi hơi sững người, quay đầu lại—

Chỉ thấy Phó Thâm đang đứng đó, khóe môi thoáng hiện ý .

Bên cạnh ta, Vệ Cẩn Hàng mặt lạnh như băng.

Sau lưng hai người họ, Lê trợ lý cùng mấy cảnh sát lặng lẽ đứng chờ.

11

Tôi thật sự không ngờ cả hai người bọn họ đều đến đây.

Tôi mỉm , bước lên chào hỏi:

“Lâu rồi không gặp.”

Mối quan hệ giữa tôi và Phó Thâm thực ra là đối tác kinh doanh.

Năm đó, ta bị gia tộc Phó thị đuổi khỏi nhà, tôi đã đầu tư giúp ta khởi nghiệp.

Sau này, khi ta quay về thu mua lại Phó thị, tôi cũng góp vốn hỗ trợ.

Hiện tại, tôi cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn Phó thị khổng lồ đó.

Ánh mắt Phó Thâm dừng lại trên cánh tay tôi, nơi vừa băng bó đơn giản, ánh khó đoán.

Còn Vệ Cẩn Hàng thì không lời nào, gương mặt lạnh như băng, mang theo một luồng khí áp đáng sợ.

Không khí cả trường quay bỗng chốc lạnh xuống vài độ.

Cảnh sát quét mắt một vòng, trầm giọng hỏi:

“Ai là Ôn Như Ý?”

“Có người tố cáo phạm tội cố ý thương tích, mời theo chúng tôi về điều tra.”

Ôn Như Ý lập tức mặt cắt không còn giọt máu, ngồi bệt xuống ghế, cả người run rẩy.

Chiếc ghế gỗ ma sát với sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai.

Vệ Cẩn Hàng liếc ta một cái, giọng điệu lạnh buốt như băng:

“Phó tổng, ánh mắt chọn người của cũng không tốt lắm nhỉ?”

Phó Thâm hơi gật đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía Ôn Như Ý, không một chút nhiệt độ.

Ôn Như Ý đột nhiên như tìm chiếc phao cứu sinh, nhào đến ôm lấy chân Phó Thâm, giọng run rẩy cầu xin:

“Phó tiên sinh, tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Xin cứu tôi, đừng để bọn họ bắt tôi đi!”

Cô ta cầu xin sai người rồi.

Phó Thâm là một kẻ máu lạnh tuyệt , chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu, sao có thể vì ta mà đối đầu với tôi?

Tôi khẽ , chậm rãi :

“Phó tổng, có người mượn danh nghĩa của không ít chuyện đâu, tôi giúp xử lý một chút, chắc không phiền chứ?”

Theo điều tra của Lê trợ lý, sau khi chia tay Vương Cát An, Ôn Như Ý dựa hơi Phó Thâm.

Cô ta theo ta tham gia vài buổi tiệc, nhận chút tài nguyên từ tập đoàn Phó thị, thế là tự nhận mình là Phó Thâm, dựa vào cái danh này mà không ít chuyện đen tối.

Thật sự đã đưa việc “cậy quyền ức hiếp” lên tầm cao mới.

Phó Thâm nghe , chỉ nhàn nhạt đáp:

“Không phiền.”

Lời vừa dứt, Ôn Như Ý buông lỏng tay, ngã ngồi xuống đất, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Khi cảnh sát bước đến định bắt ta, ta bỗng như phát điên, lao đến trước mặt tôi, ánh mắt không còn kiêu ngạo mà chỉ còn cầu xin:

“Cố Trình Hi! Tôi biết sai rồi! Cô muốn thế nào mới chịu bỏ qua?!”

“Cô đánh tôi cũng , tôi không phản kháng! Cô muốn gì cũng , chỉ cần tha cho tôi!”

Nói xong, ta còn cầm tay tôi, định tát thẳng vào mặt mình.

Tôi lạnh lùng rút tay lại.

Lúc ta lộng hành, ta có nghĩ đến hậu quả hôm nay không?

“Cô ra những chuyện này, không phải chỉ cần vài cái tát là có thể bù đắp .”

Ôn Như Ý giật mình, run rẩy tôi.

Tôi lạnh nhạt tiếp, liệt kê từng tội trạng của ta:

“Trên phim trường, cho ngựa tiêm thuốc kích thích, khiến nữ diễn viên bị té ngựa, tàn phế suốt đời.”

“Cô người quấy rối, theo dõi, đe dọa Mã Vũ, ép ấy phải rời khỏi làng giải trí, khiến ấy bị trầm cảm, cuối cùng tự sát.”

“Cô nghĩ… đánh vài cái là xong sao?”

Ôn Như Ý hoàn toàn hoảng sợ, cả người run lên, vô thức lùi về sau.

Cô ta muốn chạy trốn.

Nhưng vừa quay người, đã bị cảnh sát ấn mạnh xuống đất.

Khi bị còng tay, ta gào lên:

“Không phải tôi! Không phải tôi !”

Nhưng ngay sau đó, ta khai ra đồng bọn.

“Là quản lý Lý! Tất cả đều do chị ta !”

Quản lý Lý há hốc miệng, trừng mắt ta, giận dữ quát:

“Ôn Như Ý! Cô còn lương tâm không?! Tất cả những chuyện đó đều do chính ra lệnh! Giờ lại đổ hết lên đầu tôi?!”

Nhưng lời này chỉ khiến cảnh sát còng cả hai người lại, dẫn đi.

Hình ảnh hai người họ bị cảnh sát giải đi bị chụp lại, nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.

Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, hình tượng của Ôn Như Ý hoàn toàn sụp đổ, những chuyện xấu xa trong quá khứ đều bị đào bới ra.

Người ta tìm bằng chứng ta từng dụ dỗ đạo diễn, từng bắt nạt diễn viên trên phim trường, thậm chí có cả hành vi vi phạm pháp luật…

Nhưng không chỉ có mỗi ta lên hot search.

Tôi cũng lên.

Chủ đề về tôi “chưa tốt nghiệp cấp ba lại lập nhân cách học bá” ngày càng bị đẩy lên cao trào.

12

Khi Trương Mịch gọi điện cho tôi, tôi đã ngồi trên xe của Vệ Cẩn Hàng.

“Cố Trình Hi, có người đang nhân cơ hội này để bôi nhọ cậu. Trên mạng, anti đang bùng nổ, càng ngày càng có nhiều người công kích cậu.

Cần tớ tổ chức người phản pháo, rồi tự mình đứng ra thanh minh giúp cậu không?”

Tôi dựa lưng vào ghế, lười biếng đáp:

“Không cần, không ảnh hưởng đến tớ. Không đáng để tốn tiền và công sức, cứ để họ .”

Nhưng chưa kịp dứt lời, Trương Mịch bỗng “Ơ?” một tiếng, sau đó kích :

“Cố Trình Hi! Mau lên mạng xem đi! Trường đại học của cậu vừa lên tiếng giúp cậu rồi!”

Hả?

Tôi nghi hoặc mở điện thoại, vào Weibo.

Lúc này, anti đang tràn lan khắp nơi, công kích đầy ác ý:

“Một người chưa tốt nghiệp cấp ba, lại đi lập nhân cách học bá, thật sự nực .”

Ngay bên dưới, tài khoản chính thức của một trường đại học Ivy League đột nhiên lên tiếng, trực tiếp gắn thẻ một anti:

“Cố Trình Hi không tốt nghiệp cấp ba, vì ấy đã trường chúng tôi đặc cách mời nhập học.

Hiện tại, ấy là một trong những giáo sư hướng dẫn xuất sắc nhất của trường.”

Tôi chằm chằm dòng chữ ấy, im lặng một lúc lâu.

Trường đại học của tôi đích thân lên tiếng?!

Tôi dở khóc dở , chỉ có thể đáp lại một câu cảm ơn.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.

Anti tiếp tục công kích:

“Dù có giỏi đến đâu thì cũng vẫn ra nước ngoài, đúng là kẻ mê ngoại.”

Không ngờ, chỉ hai phút sau, Viện nghiên cứu khoa học hàng đầu trong nước đăng một bài kèm ảnh, thẳng thừng viết:

“Cảm ơn Giáo sư Cố đã mang theo phòng thí nghiệm tiên tiến nhất và đội ngũ xuất sắc trở về nước.”

?!

Tôi hoàn toàn chết lặng.

Tại sao ngay cả viện nghiên cứu cũng tham gia vào chuyện này?!

Cư dân mạng lúc này mới bừng tỉnh:

“Khoan đã! Đó là một trong năm trường đại học hàng đầu thế giới! Cố Trình Hi không chỉ thật sự là thiên tài, mà còn đặc cách tuyển thẳng!”

“Tôi không theo dõi ấy từ đầu, bây giờ tôi thật sự tin rồi! Một người có thể mang theo cả phòng thí nghiệm về nước, ai dám ấy không có thực lực?”

“Anti bây giờ chắc mặt đau lắm nhỉ? Nhìn cái cách họ bị vả đến méo mồm kìa, haha!”

Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây.

Nhưng không—họ như đã lên kế hoạch từ trước, không đợi anti khiêu khích, tự nhảy ra thanh minh giúp tôi.

Giáo sư hướng dẫn của tôi, Eller Mo, đột nhiên dùng một tài khoản mới, viết một dòng tweet:

“Cố Trình Hi là học trò khiến tôi tự hào nhất. Tôi từng hy vọng ấy ở lại phòng thí nghiệm của tôi, ấy : ‘Đất nước tôi cần tôi’, thế nên ấy đã trở về.”

Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, Phó Thâm, cũng đăng một dòng trạng thái:

“Chào mừng trở về, của tôi.”

Một nhà đầu tư nổi tiếng trong giới tài chính, có ID “Rùa Lớn Là Một Quả Trứng”, cũng hùa theo:

“Cố Trình Hi, tối nay rảnh không? Tôi từ một kẻ chuyên chọc cậu đã trở thành fan cứng rồi đây!”

Nhìn danh sách những người đang liên tục gắn thẻ tôi, cư dân mạng sững sờ.

Tôi cũng sững sờ.

Rõ ràng tôi đã rất nhiều lần rồi—tôi chỉ muốn sống low-key!

Nhưng những người này—đều không cho tôi cơ hội low-key!

Trong vòng mười phút, anti hoàn toàn câm nín, không dám hó hé thêm một lời.

Nhưng trên mạng thì đã hoàn toàn bùng nổ.

Những người hâm mộ và cư dân mạng đồng loạt kéo vào trang cá nhân của tôi, để lại những bình luận gào thét:

“Chết tiệt! Đại lão! Xin nhận của tôi một lạy!”

“Tôi còn tưởng đây là chuyện , ấy thật sự là thiên tài!”

“Nhìn lại bản thân mình đi, tuổi này mà vẫn còn lo tiền nhà, trong khi người ta đã trở thành giáo sư nghiên cứu hàng đầu rồi!”

“Cố Trình Hi! Tôi chính thức gia nhập fanclub của !”

Tôi từng dòng bình luận kéo dài vô tận, cả người tê dại.

Cứ thế, chủ đề liên quan đến tôi đứng top hot search suốt mấy ngày liền.

13

13

Vài ngày sau, bản án của Ôn Như Ý công bố.

Với tội danh cố ý thương tích nhiều lần, ta bị kết án 5 năm tù giam.

Quản lý của ta, chị Lý, bị kết án 2 năm.

Khi tin tức vừa công bố, cả mạng xã hội bùng nổ trong sự hả hê.

Nhưng chỉ vài ngày sau đó, tôi và Vệ Cẩn Hàng—lãnh giấy kết hôn.

Chuyện kết hôn, tôi vốn chỉ với một số bè thân thiết.

Nhưng Vệ Cẩn Hàng thì lại khác—

Anh ta cứ như muốn tuyên bố với cả thế giới!

Không chỉ đăng ảnh kết hôn lên Weibo, mà còn post cả lên Twitter, khiến tin tức bùng nổ trên mọi nền tảng.

Kết quả là, chuyện kết hôn của tôi và ta trở thành tin hot nhất cả tuần.

Cư dân mạng lập tức đào lại những bình luận mà Vệ Cẩn Hàng từng spam trên các chương trình của tôi.

Rồi họ phát hiện ra một sự thật chấn

Anh ta đã âm thầm xóa sạch tất cả CP (couple) khác của tôi với người khác, sau đó tự lập một CP mới: CP “Vệ – Hi”!

Mà trong CP đó, toàn bộ ảnh và video đều do chính ta tự chụp, tự quay, tự đăng!

CP này vốn vô danh, chẳng ai quan tâm.

Nhưng sau khi tin kết hôn bị phanh phui, CP này leo thẳng lên top trending chỉ sau một đêm!

Cư dân mạng phát điên:

“Tôi vừa tìm thấy CP này! Trời ạ! Hóa ra bọn họ là thật!”

“Mấy tấm ảnh và video này sao mà ngọt thế! Ai là chủ CP này ? Tôi cúi đầu cảm tạ!”

“Không cần tìm CP khác nữa! Tôi sẽ mãi mãi là fan CP này!”

Nhìn thấy CP “Vệ – Hi” đang ngày càng hot, tôi nheo mắt người đàn ông đang ngủ ngon bên cạnh.

Sau đó, tôi đạp ta một phát xuống giường.

Rầm!

Anh ta rên một tiếng, chỉ vài giây sau đã leo lại lên giường, ôm chặt tôi vào lòng, còn vỗ nhẹ lưng tôi, giọng dịu dàng dỗ dành:

“Đừng sợ, đừng sợ.”

Tôi thực sự không còn gì để .

Mặc dù chuyện kết hôn của tôi và ta nhận rất nhiều lời chúc phúc, vẫn có vài kẻ thích sự bình luận móc mỉa:

“Ha! Một thiên tài học thuật cuối cùng vẫn đi lấy chồng nhà giàu thôi!”

Ngay khi câu này vừa xuất hiện, bố mẹ Vệ Cẩn Hàng lập tức lên tiếng.

Bố ta đăng một dòng trạng thái:

“Có thể cưới Cố Trình Hi, có thể để ấy gả vào nhà họ Vệ, đó là vinh hạnh của chúng tôi.

Cô ấy không cần gả vào hào môn, vì chính ấy đã là hào môn rồi!”

Mẹ ta cũng đăng bài:

“Có một người con dâu như Cố Trình Hi là niềm tự hào của nhà họ Vệ.

Cô ấy không phải trèo cao, mà là chịu thiệt khi gả cho chúng tôi.”

Hai bài đăng vừa xuất hiện, những kẻ thích sự tắt tiếng hoàn toàn.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...