Cô ta vừa mở miệng định gì đó thì bị cắt ngang.
“Như Ý, là sai trước. Cố tiểu thư muốn gì thì cứ theo!”
Vương Cát An ở phía sau trầm giọng .
Người Ôn Như Ý run lên, khuôn mặt tràn đầy nhục nhã, mắt đỏ hoe, trong đôi mắt tôi càng thêm căm hận.
Tôi nhạt.
Khi ta ỷ thế hiếp người, ta đã nên nghĩ đến ngày hôm nay.
Sau một hồi do dự, ta cắn môi, nhắm mắt, giơ tay tự tát vào mặt mình.
Tiếng chát vang lên giòn giã.
Cùng lúc đó, tôi ngẩng đầu về phía chị Lý.
Chỉ thấy ta hoảng hốt, cúi đầu lén lút rời đi.
Sau từng cái bạt tai giòn giã, mặt Ôn Như Ý sưng đỏ, ánh mắt đầy thù hận, nghiến răng hỏi tôi:
“Cố tiểu thư nguôi giận chưa?”
Tôi , đưa tay chạm vào gương mặt sưng tấy của ta, nhắc lại lời của ta trước đó.
“Đây là bài học cho , dạy đừng cậy thế hiếp người.”
Cô ta sững lại, khuôn mặt méo mó, thấp giọng chế nhạo:
“Cố Trình Hi, cũng chỉ là dựa vào quyền thế mà bắt nạt người khác, chúng ta chẳng khác gì nhau.”
“Vệ Cẩn Hàng thay người còn nhanh hơn thay áo, tôi chờ ngày bị đá đấy!”
Nhìn ta mong chờ ngày tôi bị vứt bỏ như thế, tôi .
Chỗ dựa lớn nhất của tôi là chính tôi, chứ không phải bất cứ ai khác.
Vậy nên, ta sẽ chẳng bao giờ thấy ngày đó.
Nhưng mà đến Vệ Cẩn Hàng… Tôi hơi nhíu mày.
Quay sang Trương Mịch, tôi hỏi: “Vệ Cẩn Hàng… rất có thế lực trong giới giải trí à?”
Cô ấy sững lại một chút, sau đó tôi với một biểu cảm khó diễn tả:
“Anh ta không phải do cậu gọi đến sao? Cậu không biết lai lịch của ta à?”
Tôi lắc đầu.
Tôi chỉ đơn giản cảm thấy ta có thể chỗ dựa, lại còn có thể đánh nhau.
Người mà tôi gọi đến để khiến Vương Cát An sợ hãi thực sự còn chưa tới.
Thấy tôi hoàn toàn mơ hồ, thân chậc chậc hai tiếng, giơ ngón cái lên với tôi:
“Cố Trình Hi, tớ xin gọi cậu là đại lão giả vờ.”
“Vệ Cẩn Hàng là tổng tài mới nhậm chức của tập đoàn Vệ thị, mà Vệ thị thì sở hữu nhiều ngành công nghiệp, hợp tác với hầu hết các công ty lớn ở Hải Thị, về cơ bản là không ai dám đắc tội với ta.”
Tổng tài à…
Haha, mà hồi ở nước ngoài, ta với tôi là ta công nhân khuân vác trên công trường đấy…
4
Vương Cát An là một con cáo già, thấy Ôn Như Ý đã chịu nhẫn nhục, lập tức tiến lại gần, hạ thấp tư thái, tươi lời xin lỗi với tôi và Trương Mịch, đồng thời cam kết sẽ tăng thêm khoản đầu tư, cũng để Ôn Như Ý rút khỏi đoàn phim.
Trương Mịch hừ hai tiếng, không gì, miễn cưỡng xem như chấp nhận hòa giải.
Thấy ấy không có ý kiến gì, tôi cũng im lặng.
Dù sao thì, người ta đã cúi đầu rồi, giơ tay đánh kẻ cũng không hay.
Nhưng chuyện trong tối thì vẫn phải .
Ví dụ như thay đổi nhà đầu tư, kéo Trương Mịch về dưới trướng công ty tôi.
…
Sau khi Vương Cát An dẫn theo Ôn Như Ý rời đi trong nhục nhã, khí thế hùng hổ của Vệ Cẩn Hàng cũng tan biến, ta gãi mũi, lén lút sán lại gần tôi:
“Trước khi ra nước ngoài, tôi bị ba tôi đuổi đến công trường lao chân tay thật mà.”
Tôi lặng lẽ ta biện minh.
Lần đầu tiên tôi gặp ta, ta đang bị một đám côn đồ vây đánh.
Sau khi tôi giúp báo cảnh sát, ta liền bám riết lấy tôi, rằng mình không có chỗ ở, không có tiền, diễn trò đáng thương đủ kiểu.
Bây giờ nghĩ lại, kế sách khổ nhục kế này ta dùng cũng quá thành thạo rồi.
Anh ta càng giải thích càng chột dạ, dứt khoát buông xuôi, tôi chằm chằm, nghiêm túc :
“Vừa rồi đều là cái cớ thôi, tôi chỉ muốn ăn nhờ ở đậu, gần nước thì hưởng trăng.”
Nói xong, ta còn có vẻ tự hào nữa.
Lúc này, Trương Mịch nổi giận: “Mẹ kiếp, Vệ Cẩn Hàng, là thằng cặn bã! Một bên đuổi theo Cố Trình Hi ở nước ngoài, một bên lại chơi bời ở trong nước!”
Tôi khoanh tay, nhàn nhã ta xem ta giải thích thế nào.
Kết quả là ta dường như đã có chuẩn bị từ trước, nghiêm túc lấy ra một cuốn nhật ký dày cộp cùng mấy bản báo cáo điều tra.
“Đây là nhật ký của tôi, xem đi rồi sẽ hiểu.”
“Đây là mấy bản báo cáo tôi thám tử tư điều tra chính mình suốt một năm qua.”
“Bọn họ có thể chứng minh tôi không có bậy.”
Trương Mịch bán tín bán nghi nhận lấy báo cáo điều tra, liếc tôi, rồi đọc lớn:
“Theo điều tra, mỗi lần Vệ Cẩn Hàng ở cùng một nữ nhân trong phòng đều không quá mười phút.”
“Hoài nghi ta không đủ bản lĩnh, cần cân nhắc kỹ lưỡng.”
Đọc xong, Trương Mịch mặt nhăn nhó, nhịn đến run rẩy.
Vệ Cẩn Hàng thì sắc mặt đen thui.
Thấy tôi vui vẻ, ta nghiến răng, ghé sát vào tai tôi thấp giọng :
“Tôi có bản lĩnh hay không, không biết à? Muốn thử lại không?”
Nhớ đến sự cố lúc trước khi về nước, tôi không nổi nữa.
Tôi thẳng chân giẫm mạnh lên chân ta rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Ừ, không cần đến nữa. Dùng một chút thủ đoạn để thu mua công ty của Vương Cát An, sau đó soạn thảo hợp đồng hợp tác lâu dài với Trương Mịch, lập cho ấy một studio riêng.”
5
Sau khi thay đổi nhà đầu tư, Trương Mịch thay toàn bộ người không đạt cầu, tiến độ quay phim nhanh hơn rất nhiều.
Tôi cũng hoàn thành hết phần diễn của mình trước khi kỳ nghỉ kết thúc.
Trước khi về lại phòng thí nghiệm, Trương Mịch kéo tôi đi xem một đoạn phim đã quay xong.
Tôi thì không ra điểm nào đặc biệt, ấy lại vô cùng hài lòng, liên tục lắc đầu cảm thán:
“Cố Trình Hi, cậu hoàn toàn có thể sống nhờ nhan sắc lại cứ phải dựa vào tài năng.”
“Khi bộ phim này phát sóng, dù phim không nổi, cậu cũng chắc chắn sẽ nổi!” Cô ấy chậc chậc hai tiếng.
Nổi hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ đến giúp ấy một tay thôi.
Nhưng tôi không ngờ, đúng như ấy , khi bộ phim phát sóng, tôi thực sự nổi tiếng.
Tất nhiên, phim cũng hot luôn.
Hai tháng vùi đầu trong phòng thí nghiệm, khi tôi vừa về nhà đã nhận điện thoại của Trương Mịch.
Cô ấy kích đến mức liên tục mười phút không ngừng nghỉ, còn gửi cả danh sách hot search cho tôi.
Hot search số 1: Nhân vật bước ra từ sách
Hot search số 2: Học bá Cố Trình Hi
Tóm gọn lại chỉ có ba ý chính:
Tôi nổi đình đám.
Giá trị thương mại tăng vọt.
Có chương trình truyền hình mời, có nhận không?
Tôi im lặng một lúc.
Trương Mịch sau khi kích xong cũng trấn tĩnh lại:
“Yên tâm đi, mấy thứ này tớ sẽ giúp cậu từ chối hết, tớ biết cậu không thích…”
“Cát-xê của chương trình truyền hình thường vào khoảng bao nhiêu?” Tôi cắt ngang lời ấy.
Bên kia yên lặng một chút rồi báo một con số.
Tôi không do dự mà đồng ý ngay.
“Cố Trình Hi, cậu gặp khó khăn gì à?” Trương Mịch im lặng một lúc lâu, lo lắng hỏi.
Tôi dựa vào sofa, xoa xoa trán: “Không có gì, chỉ là ngân sách nghiên cứu của tớ sắp hết rồi, còn thiếu một chút tiền mua hóa chất thí nghiệm.”
Làm nghiên cứu chính là đốt tiền.
Dù tôi có một công ty đầu tư, kiếm tiền không bao giờ nhanh bằng tiêu tiền vào nghiên cứu.
Trương Mịch lập tức hiểu ra, rằng sẽ giúp tôi chọn một chương trình có thù lao cao và phù hợp, đó là một show thi đấu trí tuệ.
Nhưng có một vấn đề, chương trình này sản xuất để lăng xê Ôn Như Ý, ta là khách mời cố định.
“Thế lực đứng sau Ôn Như Ý rất lớn, ngay cả nhà họ Vệ cũng phải kiêng dè vài phần, có thể lơ đi thì cứ lơ đi.” Trước khi cúp máy, Trương Mịch nhắc nhở tôi.
Nhưng xong, ấy lại bổ sung một câu: “Không nhịn nổi thì cứ đánh! Còn có tớ đây!”
Tôi bật , trấn an ấy rằng không cần lo lắng.
Tôi không phải kiểu người thích chuyện, nếu có ai chủ tìm đến, tôi cũng không bao giờ nhẫn nhịn.
Có vẻ tôi thật sự nổi tiếng, sau khi chương trình công bố danh sách khách mời, ngay cả mấy người chẳng bao giờ để ý đến giới giải trí của tôi cũng đến trêu chọc, rằng sẽ cổ vũ cho tôi.
Tôi đều từ chối hết.
Tôi chỉ muốn sống một cách khiêm tốn.
Nhưng luôn có kẻ thích chuyện.
Trước khi ghi hình, tôi vô lạc đường đến trước phòng trang điểm riêng của Ôn Như Ý.
Nghe thấy ta chuyện với đạo diễn chương trình về kế hoạch “chăm sóc đặc biệt” dành cho tôi.
“Cố Trình Hi có nhân cách học bá giống tôi, không để ta cướp mất ánh hào quang. Bằng bất cứ cách nào, tôi muốn ta mất sạch hình tượng trong chương trình này.”
“Còn nữa, hôm nay có tiết mục thí nghiệm, để ta . Hãy tay vào dụng cụ thí nghiệm, tạo ra vụ nổ.”
“Hãy chỉnh lại thiết bị một chút để thí nghiệm phát nổ.”
“Chuyện này quá nguy hiểm, nếu nổ ở khoảng cách gần, nhẹ thì hủy hoại dung nhan, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng, đây không phải chuyện đâu!”
“Haha, đó chính là hiệu quả tôi muốn. Chị Lý, chị sợ gì chứ? Dù có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi…”
“Hơn nữa, nếu có vấn đề gì, người đó cũng sẽ lo liệu ổn thỏa. Lần này… tôi muốn Cố Trình Hi phải trả giá vì chuyện lần trước!”
…
Bởi vì tôi đóng vai một thiên tài thiếu nữ, lại thêm Trương Mịch từng công khai rằng tôi diễn bằng chính con người mình, nên hình tượng “học bá” của tôi dựng lên.
Nhưng tôi không phải học bá.
Mọi người thường gọi tôi là học thần.
Còn về chuyện cố tạo ra vụ nổ trong thí nghiệm…
Ôn Như Ý nghĩ đây là tiểu thuyết chắc? Cô ta tưởng pháp luật là trò sao?
Nếu ta đã muốn bị tống vào tù, tôi nhất định sẽ tiễn ta một đoạn đường!
Bạn thấy sao?