1
Năm Vĩnh Hòa thứ ba, mùa đông, tuyết rơi dày
Ta cùng trưởng tỷ tuyển chọn, trở thành cung phi.
Trưởng tỷ có mẫu tộc hậu thuẫn, càng leo càng cao, yên ổn trên ghế Hiền phi.
Còn lúc đó, ta vẫn chỉ là một tài nhân nhỏ bé, không ai ý.
Trong mắt người ngoài, trưởng tỷ dịu dàng đoan trang, hiền đức thanh nhã, đó chỉ là vẻ bề ngoài nàng ta muốn họ thấy.
Nếu trong cung có ai phật lòng trưởng tỷ, nàng ta sẽ tìm đến ta.
Nàng ta trút hết cơn giận lên ta, bắt ta qu,ỳ bên chân nàng ta, nâng cao chén trà lên đỉnh đầu, rồi sai cung nữ bên cạnh rót trà vào tay ta.
Cung nữ đó cố hà,nh h,ạ, đổ từng chút trà nóng vào mu bàn tay ta.
Tiếng rê,n r,ỉ đ,au đ,ớn của ta càng trưởng tỷ khoái trá.
Nàng ta ta bị hà,nh h,ạ mà lớn, khinh miệt nâng cằm ta lên và :
“Ti,ện nh,ân, đẹp thì có ích gì? Chẳng phải ngươi vẫn phải nghe theo lời ta sao? Ninh Ngọc, ngươi giống y như người mẫu thân h,èn m,ọn của ngươi.”
“Nếu không nhờ lòng tốt của ta ngày trước, không chừng bây giờ ngươi đã giống như mẫu thân ngươi, thứ đồ chơi trong thanh lâu cho người ta mua vui!”
“Giờ ngươi vào cung rồi…”
Trưởng tỷ khẽ tặc lưỡi hai tiếng, “Thì thu lại cái bộ dạng ti,ện t,ỳ đó, đừng mơ tưởng chuyện mê hoặc quân thượng.”
Ta khẽ cúi mắt, không trưởng tỷ nữa.
Nghĩ rằng đêm qua có kẻ tranh mất sủng ái của trưởng tỷ, nên nàng ta mới đến đây trút những lời phẫn uất này.
“Không dám, muội muội lúc nào cũng ghi nhớ ơn nghĩa của tỷ tỷ, Ngọc nhi chỉ mong bình yên sống qua đời tàn này.”
Trưởng tỷ hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi biết điều. Thôi, Thúy Nhi, về cung.”
Thúy Nhi đặt ấm trà xuống bàn, lườm ta một cái không thiện ý, khẽ lẩm bẩm:
“Phì, đồ ti,ện nh,ân.” Sau đó, nàng ta dìu trưởng tỷ từng bước rời đi.
Thấy trưởng tỷ đi rồi, A Đào – thị nữ thân cận của ta – mới vội vàng chạy tới, đỡ ta đứng dậy.
Nhìn thấy bàn tay ta ph,ồng r,ộp đầy bọng nước, A Đào vừa đau lòng vừa ấm ức:
“Hiền phi nương nương thật quá đáng, tiểu chủ rõ ràng cái gì cũng…”
Ta đưa ngón trỏ đặt lên đôi môi đang mấp máy của A Đào, nhẹ giọng : “A Đào, đừng .”
Thấy ta như , A Đào vừa giận vừa thương.
Nàng ấy thở dài, quay mặt đi, lén lút lau nước mắt, A Đào dìu ta lên giường, rồi đi Thái Y Viện lấy ít thuốc mỡ giảm sẹo.
Khi trở về, nàng ấy giận dữ đóng chặt cửa phòng, bước đến bên ta mà than thở:
“Tiểu chủ, đám người Thái Y Viện đúng là quá coi trọng quyền thế, nô tì định xin ít dược liệu tốt cho người, mà chúng lại đòi thêm bạc.”
“Rõ ràng nô tì thấy, nha hoàn bên cạnh Tống quý nhân lấy cùng loại thuốc mà chẳng phải tốn thêm đồng nào.”
“Được rồi.” Ta đưa bàn tay đỏ tấy lên, A Đào ngồi xuống bên giường, cẩn thận thoa thuốc cho ta.
Ta bảo A Đào: “Nếu cứ tùy tiện như , coi chừng một ngày nào đó, chịu thiệt vào thân.”
A Đào chỉ khẽ dạ, không thêm gì nữa…
2
A Đào là chơi từ nhỏ của ta, nàng ấy và ta cùng lớn lên.
Mẫu thân của nàng ấy cũng giống như mẫu thân ta, đều là kỹ nữ trong thanh lâu.
Chỉ khác là, mẫu thân ta vì ham vinh hoa phú quý, đã quyến rũ Hộ bộ Thị lang Ninh Chính Phong, mang thai ta, còn mẫu thân của A Đào thì không biết đứa con mình mang là của ai.
Nhưng mà, biết thì ích gì chứ?
Phụ thân ta không thừa nhận ta, cũng chẳng chịu nạp mẫu thân ta thiếp.
Mẫu thân ta và mẫu thân của A Đào đã sinh ra chúng ta trong thanh lâu.
Từ nhỏ, mẫu thân đã với ta rằng, ta có phụ thân, là đương kim Hộ bộ Thị lang.
Người bảo rằng phụ thân sẽ sớm đến đón mẫu tử chúng ta để hưởng phúc.
Ta biết mẫu thân chỉ lừa gạt, ta không vạch trần.
Mẫu thân cứ ngày đêm mong chờ, cho đến khi người qua đời, phụ thân ta vẫn không xuất hiện.
Trước lúc lâm chung, mẫu thân dặn ta cầm theo ngọc bội đến tìm phụ thân, đó là tín vật định giữa phụ thân và mẫu thân ta năm xưa.
Khi A Đào biết ta sắp rời đi, nàng ấy khóc suốt ba ngày liền. Đến đêm trước ngày ta đi, A Đào với đôi mắt sưng húp như hai quả nho đỏ tìm đến ta, nàng ấy :
“A Ngọc, dẫn ta theo với, ta không muốn ở lại thanh lâu, không muốn kế thừa số phận của mẫu thân ta.”
Vậy là ta mang theo chút ít tài sản còn lại của mẫu thân, cùng A Đào tìm đến Ninh phủ.
Ta đã gặp người mà ta gọi là phụ thân, đương kim Hộ bộ Thị lang.
Nhưng phụ thân ta không hề muốn thừa nhận ta, dù khi thấy ngọc bội, trên gương mặt người thoáng hiện lên chút , nhanh chóng tan biến.
Chính là trưởng tỷ của ta, nàng ta bước vào đại sảnh, thấy ta đang quỳ trên đất, rồi với phụ thân ta:
“Phụ thân, con thấy nàng thật đáng thương, chi bằng thu nhận nàng, để nha hoàn trong Ninh phủ cũng .”
Phụ thân ta vốn luôn cưng chiều trưởng tỷ, nghe lời nàng ta liền tuyên bố ta là Nhị tiểu thư của Ninh phủ.
Nhưng trên thực tế, ta chỉ là một nha hoàn trong Ninh phủ, là đối tượng để trưởng tỷ nhục mạ và tiêu khiển.
Ta từng nghĩ những ngày tháng khổ sở này sẽ kết thúc khi trưởng tỷ vào cung, ai ngờ, nàng ta lại cầu ta cũng phải vào cung cùng nàng.
Ta sẽ không bao giờ quên những lời mà trưởng tỷ với ta trước khi nhập cung:
“Ninh Ngọc, ta muốn ngươi tận mắt thấy, dù ở đâu, ta cũng sẽ cao hơn ngươi một bậc, ngươi mãi mãi chỉ là con kiến dưới chân ta.”
“Tiểu chủ, than đã hết rồi, để nô tỳ đi đến Nội vụ phủ lấy thêm.”
A Đào lên tiếng, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Ta khẽ gật đầu, lặng lẽ vết thương trên tay mình, khóe môi nhếch lên một nụ đầy giễu cợt:
“Trưởng tỷ, ngươi còn có thể dẫm đạp lên ta bao lâu nữa đây?”
A Đào trở về với gương mặt trĩu nặng, lần này có điều khác thường.
Trên mặt A Đào có thêm vài vết bầm tím.
Nàng ấy xoay mặt, không dám đối diện với ta, vụng về muốn che đi những vết bầm trên gương mặt mình.
Nhìn thấy bộ dạng tả tơi của A Đào, trong lòng ta bừng lên một ngọn lửa giận.
Ta hỏi: “Ai đã điều này?”
A Đào ấp úng không dám . Ta lạnh giọng hỏi lần nữa: “Ai đã ?”
Cuối cùng, A Đào không kìm mà bật khóc.
Nước mắt lớn như hạt đậu lăn xuống từ gương mặt nàng, giọng nghẹn ngào:
“Là… là Tĩnh tần nương nương.”
“Nô tỳ đến Nội vụ phủ lấy than, các công công ở đó than đã hết, không cho.”
“ Nhưng rõ ràng nô tỳ thấy có rất nhiều bó than ở đó, nô tỳ hỏi tại sao lại không phát cho chúng ta, họ than đó là để dành cho các nương nương khác.”
“Họ còn rằng điện Khuyết Lam của chúng ta không cần loại than tốt như .
Nô tỳ không phục, cãi nhau với họ, đúng lúc Tĩnh tần nương nương đi vào, thấy nô tỳ ầm ĩ nên đã…”
A Đào càng càng ấm ức, giọng càng lúc càng lớn. Chợt nhận ra sự thất thố của mình, nàng ấy vội ngưng lại, hạ thấp âm lượng.
Nàng ấy với ta: “A Ngọc, ta thật sự sợ hãi. Chúng ta hãy đi khỏi đây, có không? Giống như năm xưa chúng ta đã cùng nhau chạy trốn khỏi thanh lâu. Hoàng cung này sẽ nuốt chửng con người, chúng ta không quyền không thế, bị người ta ức hiếp. Không chừng một ngày nào đó, chúng ta sẽ… sẽ chết…”
Ta trừng mắt nàng ấy, A Đào lập tức ngậm miệng lại.
Ta với nàng: “Đợi thêm một chút nữa.”
“Đợi gì?” A Đào ngạc nhiên hỏi.
Ánh mắt ta dần dần về xa xăm: “Đợi một cơ hội.”
3
Cơ hội rất nhanh liền đến.
Trưởng tỷ mang thai.
Hoàng đế vừa mới lên ngôi không lâu, hoàng cung vẫn còn thiếu thốn hoàng tự, vì đứa con của trưởng tỷ rất hoàng đế coi trọng. Hoàng đế đã nâng vị của nàng ta lên thành Hoàng quý phi.
Ta chưa từng thế, lần này ta để A Đào giúp ta chải chuốt, chuẩn bị tặng trưởng tỷ một món quà lớn.
A Đào vừa lẩm bẩm vừa vẽ chân mày cho ta: “Tiểu chủ, nô tỳ nghĩ tốt nhất là chúng ta không nên đi. Đi rồi lại chịu người ta coi thường.”
Ta khẽ nhếch môi , rồi nụ thoáng qua rất nhanh: “A Đào, mang viên dạ minh châu mà mẫu thân ta để lại cho ta theo.”
Tay của A Đào khựng lại, chiếc bút than nhọn đâm vào thái dương của ta.
Ta rít khẽ vì đau, chỉ nghe A Đào kinh hô: “Ninh Ngọc, ngươi điên rồi! Đó là của hồi môn mà mẫu thân ngươi để lại cho ngươi! Ngươi định tặng nó cho trưởng tỷ sao?”
Ta gật đầu.
A Đào thở dài, nàng ấy tiếp tục chải tóc cho ta, rõ ràng là vừa tức giận vừa bất lực: “Ta thật sự không hiểu ngươi nghĩ gì nữa! Nhưng ngươi từ nhỏ đã thông minh, ta tin ngươi.”
Vừa , A Đào vừa mở ngăn kéo đã phủ bụi lâu ngày, lấy ra một chiếc hộp trang sức nhỏ. Nàng ấy lục lọi tìm chìa khóa ở đâu đó, thổi bụi trên hộp rồi mở nó ra. Ta đưa tay, A Đào trao chiếc hộp vào tay ta.
Nhìn những viên ngọc sáng trong như giọt sương bên trong, ta với A Đào: “A Đào, than trong phòng lại không đủ rồi, ngươi đến Nội vụ phủ lấy thêm đi.”
“Ngươi đến phủ lấy thêm ít than đi,” ta .
A Đào khẽ đáp “Vâng” rồi lui ra.
Ta cầm viên ngọc lên, đưa sát mũi ngửi thử, một mùi hương nồng xộc thẳng vào mũi ta.
Ta từng học chút ít y thuật từ bà chủ của thanh lâu, chỉ cần ngửi qua ta liền biết ngay đó là mùi xạ hương.
Ta kéo ngăn kéo, lấy ra một viên dạ minh châu khác giống hệt, siết chặt trong lòng bàn tay.
Đột nhiên, từ bên ngoài có hai tiếng dế kêu vang. Ta đứng dậy, mở cửa.
Một tiểu cung nữ với vẻ mặt hoảng hốt đang nép mình bên cửa, thấy ta mở cửa, nàng lập tức chạy vào trong, cúi người hành lễ: “Ninh tài nhân, lời người đã trước đó còn tính không?”
Ta ngồi xuống ghế, nhè nhẹ phe phẩy chiếc quạt lá trong tay: “Tính.”
Bạn thấy sao?