Gã đầu trọc đau đớn gào lên thảm thiết.
Lúc này, tôi đành đứng dậy đi tìm tiếp viên, định trình báo sự việc.
“Anh tôi…” gã đầu trọc sắp phát điên rồi, hắn bò lổm ngổm như chó, vừa bò vừa dùng miệng liếm giày tôi, vừa khóc vừa rên rỉ: “Anh ơi… vừa rồi là lỗi của em… xin đừng để đánh em nữa… em sai rồi…”
Thấy hắn thảm như , tôi liền : “Tao chưa từng bảo tao đánh mày. Mày quỳ xin tao gì?”
13
Gã đầu trọc thều thào : “Đúng, không bảo trai đánh tôi, nếu cứ tiếp tục thế này… tôi sẽ bị đánh chết mất.”
Lúc này, hai tên đi cùng gã đầu trọc cũng quỳ rạp xuống đất, khóc như mưa: “Anh ơi, xin đừng đánh nữa, đánh nữa là có người mất mạng đấy!”
Tôi nhíu mày hỏi: “Mấy người cái gì ? Anh em của các người bị đánh thì liên quan gì đến tôi? Mấy người quỳ trước mặt tôi cầu xin, chẳng phải tôi khó xử à?”
Tên mập phản ứng rất nhanh, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng… ấy bị đánh không liên quan gì đến cả… chỉ là… chân ảnh gãy rồi…”
Tôi hỏi: “Chân hắn vì sao lại gãy?”
Gã đầu trọc mặt tái xanh vội vàng : “Là… là tôi bất cẩn chạy xe máy rồi bị ngã gãy thôi…”
Tôi đáp: “Lần sau đi xe nhớ cẩn thận hơn. Nhưng mà… trước khi gãy chân, mày tao là thằng hèn thì tính sao đây?”
Hắn lắp bắp “Cái đó… em chỉ bâng quơ thôi mà… đừng giận… tha cho em một lần không?”
Tôi không chút do dự đáp: “Không . Tao là người có lòng tốt, cũng không muốn khó mày… như này đi — mày chui qua háng tao trước mặt mày, rồi gọi tao ba lần ‘cha ơi’, tao sẽ tha cho mày. Thế chưa?”
Gã đầu trọc do dự, giọng nghẹn ngào: “Anh ơi… em vất vả lắm mới quen … có thể đừng bắt em không? Em sẽ không ngẩng đầu lên nổi nữa…”
Tôi lắc đầu: “Không . Lúc ở trên tàu, chẳng phải mày rất thích người khác gọi mày là ‘cha’ sao? Giờ sao lại không dám nữa rồi? Chẳng lẽ mày chỉ thích nghe con đĩ đó gọi mày là cha thôi hả?”
14
Hắn hít một hơi lạnh, đau đến nhe răng trợn mắt, phải cố gắng lắm mới có thể chui qua giữa hai chân tôi.
Vừa chui vừa gọi: “Cha… cha…”
Tôi quay sang với hắn: “Thấy chưa? Đây là loại đàn ông mà chọn đó. Chỉ có mấy loại đàn bà như mới thích gọi hắn là cha. Cô xem, có buồn nôn không?”
Mặt ta trắng bệch vì sợ, vội gật đầu: “Buồn nôn… buồn nôn thật…”
Khi gã đầu trọc vừa chui qua khỏi chân tôi, tôi vỗ nhẹ vào đầu hắn, : “Ngoan lắm, con trai.”
Lúc này hắn đau đến không nổi thành tiếng nữa, chỉ nằm bẹp dưới đất dập đầu liên tục, chắc là sợ đến ngây người rồi.
Tôi quay sang tên cao kều và tên mập: “Sau này đừng tùy tiện đứng ra bênh người khác, hiểu chưa? Đừng học thói bắt nạt kẻ yếu, bắt nạt người khác là một hành vi tồi tệ, nghe rõ chưa?”
Tên cao kều và tên mập liên tục gật đầu: “Anh ơi, tụi em hiểu rồi, sau này không dám nữa đâu.”
Tôi chỉ vào gã đầu trọc đang nằm dưới đất, : “Dắt hắn đi bệnh viện đi. Còn báo công an hay không thì tùy mấy người, tôi không tay chân nên chẳng có gì phải lo.”
Anh họ tôi giơ điện thoại lên: “Không sao, đã quay hết cảnh chúng nó định giở trò tống tiền em rồi. Có đi tù cũng là tụi nó đi, bên mình chẳng gì sai cả!”
Tôi : “Phải rồi, suýt nữa thì quên. Anh tôi chỉ đến đón tôi về nhà, cờ gặp vài thằng ngốc mà thôi.”
Anh họ và mấy em họ khác cũng theo: “Chuẩn rồi.”
Tên cao kều và tên mập cuống cuồng gật đầu, sẽ không báo công an, sau đó vội vàng kéo gã đầu trọc lê lết ra ngoài, bắt một chiếc taxi biến mất.
Tôi theo bóng lưng bọn họ khuất dần, quay sang trai, : “Anh à, mình về nhà thôi!”
Bạn thấy sao?