7
Tôi hắn, lạnh lùng : “Chưa xuống tàu đâu, đến lúc đó xem ai mới là kẻ gan to!”
Cô bên cạnh liếc tôi với ánh mắt thương cảm, như thể chắc chắn rằng tôi sẽ bị đánh tơi tả sau khi xuống ga.
Gã đầu trọc xắn tay áo lên, : “Vịt nấu chín mà mỏ vẫn cứng, đến lúc đó đừng có quỳ xuống cầu xin tao!”
Đúng lúc đó, điện thoại của hắn vang lên.
Hắn lớn tiếng : “Anh à, mấy người tới rồi hả? Tốt quá, bọn em cũng sắp xuống rồi!”
“Ồ, cái thằng khốn nạn đó hả, giờ chắc sợ đến mức muốn ị ra quần luôn rồi, buồn chết mất!”
Lúc này, tàu bắt đầu giảm tốc.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh quen thuộc, tôi biết họ và mọi người chắc cũng sắp đến.
Rất nhanh, tàu đã đến ga.
Gã đầu trọc thấy tôi lấy hành lý chuẩn bị xuống tàu, bất ngờ túm lấy tay tôi, hỏi tôi có phải đang sợ không.
Tôi bình thản lắc đầu, không hề có chuyện đó.
Xung quanh bắt đầu có nhiều hành khách quay đầu , trong ánh mắt họ, tôi thấy rõ sự lo lắng lặng lẽ.
Cô trẻ ngồi cạnh tôi lúc nãy khẽ : “Lúc đông người, lẻn đi trước đi!”
Tôi mỉm cảm ơn lòng tốt của ấy, chúc ấy đi đường thuận lợi.
Gã đầu trọc kéo vali, bất ngờ kéo mạnh tôi ra khỏi tàu, ép tôi đi cùng hắn.
Bạn hắn tôi bằng ánh mắt lo lắng lại mang vẻ chờ xem kịch vui.
Vừa ra khỏi cửa ga, tôi đã thấy hai người đàn ông cao lớn đang tiến về phía chúng tôi.
Cả hai búng tay một cái, thấy tôi thì lập tức áp sát.
Gã đầu trọc đắc thắng, như thể tin chắc hôm nay tôi sẽ bị xử đẹp.
Khi thấy tôi bị hắn giữ lại đứng ở đó, một tên cao lớn lên tiếng, giọng đầy thù địch:
“Mẹ mày, chính mày là thằng rác rưởi chuyện với em tao đúng không? Nói đi, hôm nay muốn chết kiểu nào?”
Nghe , gã đầu trọc liền đẩy mạnh vào lưng tôi, khiến tôi suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc đó, ngồi cạnh tôi trên tàu cũng kéo vali bước tới, lễ phép :
“Mấy ơi, chắc có hiểu lầm thôi, bỏ qua đi không?”
Gã đầu trọc quay đầu lại ấy, nhe răng đầy nham hiểm:
“Con mẹ mày, con đĩ này chắc đang thiếu đàn ông phải không? Mày nhắm thằng đó rồi đúng không? Ở đây mà còn lắm lời, tối nay ông luôn mày tại chỗ!”
8
Nghe gã đầu trọc , đỏ bừng cả mặt.
Cô chắc chỉ tầm hai mốt, hai hai tuổi, hoàn toàn chưa từng gặp huống như thế này, sợ đến mức đứng ngẩn ra không biết phải sao.
Tôi quay đầu lại : “Cô , cảm ơn ý tốt của em, chuyện này để tôi lo, em đừng xen vào.”
Cô trẻ nghe tôi thì đành bất lực kéo hành lý rời đi.
Đúng lúc đó, gã đầu trọc vung tay tát mạnh vào mặt tôi, khiêu khích :
“Mẹ kiếp, hôm nay mà mày không quỳ xuống trước mặt hai thằng em tao với tao mà xin lỗi, tao sẽ đánh mày đến chết!”
Đánh chết tôi? Chỉ với mấy người các ?
Tôi liếc bọn chúng chỉ sợ lát nữa mấy người này mới là kẻ bị đánh cho ra bã.
Tôi vẫn đứng yên tại chỗ.
Tên cao kều tiến lên, dập tàn thuốc thẳng vào mặt tôi, nghiến răng : “Mẹ mày, tao bảo mày quỳ xuống, mày bị điếc hả?”
Tôi bị bỏng đến rớm nước mắt, vẫn cố nhịn, : “Trên tàu, là em của sự trước với tôi.”
Hắn bật lạnh: “Anh em tao xử mày, là nể mặt mày đấy, mày phải biết cách nhịn, như đàn bà ấy, hiểu không?”
Tôi phản bác: “Thế nếu hắn xử mẹ , cũng nhịn chắc?”
Hắn nghiến răng : “Mẹ mày, chỉ vì câu này, hôm nay tao nhất định bắt mẹ mày hối hận vì đã sinh ra mày!”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?