7
Trình Tinh tỏ ra không vui chút nào.
Anh ấy hỏi tôi: “Sao em không thẳng là trai em? Như ta sẽ không dây dưa nữa rồi.”
Tôi bèn vỗ mạnh lên đầu ấy.
“Em coi là người, đừng tự biến mình thành công cụ.”
Đúng .
Tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy Trình Tinh ra bia đỡ đạn.
Nếu tôi đồng ý để Trình Tinh theo đuổi, thì nhất định là vì tôi cũng đã thích ấy rồi.
Chứ không phải vì tôi cần ấy đóng vai trai để đổi lấy điều gì.
Sau khi trải qua chuyện với Chu Lâm tôi hiểu rằng rất quý giá.
Việc trân trọng… lại càng quý giá hơn.
Tôi cũng không muốn, khi bản thân không thể cho người ta kết quả, lại tạo ra hy vọng hão huyền.
Điều tôi không ngờ nhất, là Tần Chi lại liên lạc với tôi.
Không biết ta kiếm đâu ra số của tôi, mở miệng ra là đòi tiền.
“Hà Viên Viên, tôi biết không quên Chu Lâm.”
“Thế này nhé, chúng ta lại đánh cược một lần nữa.”
“Cô đưa tôi 9 triệu tệ, tôi sẽ rời xa Chu Lâm 9 năm. Chín năm đó tôi cho cơ hội, nắm hay không là chuyện của .”
Tôi suýt thì bật .
Đây là câu chuyện hay nhất mà tôi từng nghe.
“Chu Lâm mà cũng đáng giá 9 triệu à? Anh ta có cho tôi 900 triệu tôi cũng không cần.”
“Cô đã thích nhặt rác thì cứ rước về đi.”
Không biết Tần Chi có biết hay không…
Hiện giờ Chu Lâm đang chó cho tôi đấy.
Loại chó vừa sủa inh ỏi vừa không đổi lại một cái liếc mắt của tôi.
Tần Chi lúc đó gần như sụp đổ, gào lên khản cả giọng, đời này tôi mãi mãi không thể có Chu Lâm tôi mãi là kẻ thất bại dưới tay ta.
Tôi coi đó là trò hề, còn ghi âm lại cho Trình Tinh nghe.
Trình Tinh nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện.
Chu Lâm đã sử dụng thế lực của nhà họ Chu, ban hành lệnh “phong sát” với Tần Chi.
Không phải là muốn lấy mạng ta,
Mà là ra lệnh cho toàn bộ hệ thống công ty thuộc Chu thị, cùng các đối tác thượng – hạ lưu, tuyệt đối không cung cấp bất kỳ dịch vụ hay công việc nào cho Tần Chi.
Đám con cháu thế gia ở kinh thành cũng không chịu kém phần “giúp vui”.
Trước đây Tần Chi từng dựa vào quan hệ với Chu Lâm mà tác oai tác quái, đắc tội không ít người trong giới.
Bây giờ, bọn họ đồng loạt bắt chước theo.
Tần Chi không có tiền, đi mua trà sữa cũng bị đuổi khỏi tiệm.
Tìm việc nhân viên vệ sinh, bị bóc lột ba ngày không công, hết thời gian thử việc thì bị cho nghỉ.
Nên ta lại nghĩ đến tôi — “con gà béo” từng là đối thủ của mình.
Chu Lâm cũng biết việc Tần Chi đến quấy rối tôi.
Lấy cớ “chuộc lỗi”, lại mặt dày mò đến tìm tôi, cầu xin tôi quay lại với ta.
“Anh đã xử lý xong Tần Chi rồi, Viên Viên… em tha thứ cho không?”
“Anh hứa, từ nay trong tim chỉ có một mình em.”
Tôi nhướng mày, bảo sẽ cho ta một cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần trả lại chuỗi tràng hạt Phật mà tôi từng tặng , thì tôi sẽ xem xét tha thứ.
Chu Lâm tin thật.
Anh ta đi tìm rất nhiều chuỗi hạt, giống cái này, na ná cái kia…
Còn đến tận nhà hàng để xin lại mấy hạt bị rơi sót lại.
Cuối cùng cũng ghép một chuỗi tràng gần như hoàn chỉnh.
Tôi có chút cảm khái: “Nhìn sơ qua thì thật sự chẳng thấy khác biệt gì cả.”
Mắt Chu Lâm lập tức sáng rực.
Còn chưa kịp mở miệng gì,Tôi đã từ trong túi áo lấy ra hai hạt Phật châu mà tôi từng nhặt lại.
Mặt ta lập tức xám ngoét.
“Phật châu đã hỏng… thì không thể sửa lại nữa.”
Tôi cũng đã không biết bao nhiêu lần rồi.
Chu Lâm là người đã mang đi từ tôi nhiều cơ hội nhất.
Cũng là người cho tôi nỗi tổn thương lớn nhất.
Tôi chỉ có điên rồi,Mới quay đầu lại mà tiếp tục dây dưa với ta.
Vì , tôi đã ném hai hạt tràng Phật bằng gỗ đàn hương xuống sông Thames ngay trước mặt ta.
Thật ra tôi chưa bao giờ tin rằng Chu Lâm tôi.
Anh ta chỉ đơn giản là quen với việc tôi luôn đối tốt với , không thể chấp nhận việc bên cạnh mình đột nhiên thiếu đi tôi mà thôi.
Nhưng Chu Lâm lại không chịu nghe.
Anh ta gào lên, hỏi tại sao tôi không chịu lắng nghe suy nghĩ của .
Rồi lao mình xuống sông Thames.
Anh ta đúng là cố chấp đến mức điên rồ, nhất định phải tìm lại hai hạt tràng đó bằng .
Tiếc là… đó là chuyện không thể.
Lần trước Chu Lâm vì Tần Chi mà ra chuyện ngu xuẩn, tôi vẫn còn chút lương tâm, không muốn ta chết.
Nhưng lần này, ta vì tôi mà điều dại dột, trong lòng tôi không có chút rung nào.
Anh ta có sống, hay chết…
Cũng không còn ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi nữa.
Vậy nên, tôi không ngoảnh đầu lại.
Cũng giả vờ như chưa từng nghe thấy tiếng ta gào khóc thảm thiết gọi tên tôi.
Sau này, Trình Tinh với tôi, Chu Lâm vẫn luôn mò mẫm dưới dòng sông đó để tìm hai hạt tràng.
Ánh mắt ấy tôi đầy dò xét.
Tôi biết, điều thực sự muốn hỏi là: Tôi có mềm lòng vì Chu Lâm nữa không?
Câu trả lời dĩ nhiên là: Không.
Nhưng dường như Trình Tinh lại thấy rõ phương hướng.
Anh ấy bắt đầu sử dụng thế lực của nhà họ Trình để sức ép lên sự phát triển của nhà họ Chu.
Tôi từng rồi — Rất nhiều sản nghiệp của Chu gia là do tôi âm thầm nâng đỡ.
Khi đối mặt với sức ép từ bên ngoài, Chu gia lập tức sụp đổ toàn diện.
Chu Lâm không thể tiếp tục tiêu dao ở bên ngoài nữa, buộc phải quay về, thử xem còn có thể cứu vãn gì không.
Lúc đó, cổ phiếu của Chu gia đã bốc hơi tám tỷ.
Đêm trước khi rời đi, Chu Lâm lại đến tìm tôi một lần nữa.
Lần này, chỉ để một câu “xin lỗi”.
Tôi gật đầu đáp lại.
Lời xin lỗi… tôi có thể nhận.
Nhưng mọi thứ khác thì không thể nào.
Sau đó, tôi bấm gọi cho Trình Tinh.
“Hôm nay rảnh không? Đi hẹn hò với em một buổi nhé?”
Giọng Trình Tinh run đến mức không nên lời:
“Viên Viên, em… em thật chứ?”
“Ý em là… buổi hẹn đó… là theo cái kiểu mà đang nghĩ tới sao?”
Tôi bị chọc , bật ra tiếng thật to.
“Biết đâu . Nếu bận thì thôi, em không đợi đâu đấy.”
Tương lai của tôi…
Vẫn còn vô vàn khả năng.
Bạn thấy sao?