Không ngờ do có quá nhiều người đứng xem,
Tôi vô va vào tháp champagne bên cạnh.
Hàng loạt ly thủy tinh đổ ụp xuống đầu.
Tôi nghe thấy Chu Lâm hét lên tên tôi.
Nhưng vào giây phút quan trọng, người lao tới che chắn lại là Tần Chi.
Ly rượu vỡ tan loảng xoảng dưới đất, trong tầm mắt tôi dần tối đi, tôi thấy Chu Lâm chạy về phía mình.
Tôi biết đã bế tôi lên, biết tay run rẩy không ngừng.
Anh ghé sát tai tôi, lặp đi lặp lại ba chữ “ em”.
Nhưng giọng ấy khiến tôi thấy buồn nôn.
Tỉnh lại thì đã là ba ngày sau.
Mấy chị em thân thiết , sau khi tôi đưa vào phòng cấp cứu, Chu Lâm vẫn đứng chờ ngoài cửa, dù tay chân đầy máu cũng không chịu đi băng bó.
Họ mấy ngày nay luôn ở bên giường bệnh, chuyện gì cũng tự , đến cả lau mặt cũng không cho y tá vào.
Họ còn Chu Lâm đã chuẩn bị một đại sảnh rất lớn, bên trong đầy ắp những đóa hoa thanh cúc mà tôi thích, chẳng rõ là để ăn mừng điều gì.
Tôi gọi cho quản gia: “Đưa tôi ra sân bay.”
Khi xe rời khỏi bệnh viện, tôi thấy xe Chu Lâm vừa đúng lúc lái vào.
Hai chiếc xe lướt ngang nhau, tôi lập tức kéo cửa kính lên.
Còn Chu Lâm thì thật sự đang rất vui mừng.
Anh từng nợ Tần Chi mười hai điều ước, đối rượu là điều cuối cùng.
Chu Lâm nghĩ, cuối cùng cũng có thể buông bỏ Tần Chi, toàn tâm toàn ý người vợ của đời mình.
Nhưng khi bước vào phòng bệnh,
Trên giường hoàn toàn trống rỗng.
Tấm ga vuốt phẳng hoàn hảo, không một nếp gấp, không một dấu vết.
Giây phút ấy, khuôn mặt từ ngỡ ngàng, bối rối, dần dần chuyển sang hoảng loạn đến mức không nên lời.
Tần Chi mỉm đưa cho một tờ giấy.
“A Lâm cuối cùng cũng tự do rồi!”
“Đây là thỏa thuận ly hôn Hà Viên Viên đã ký. Chúng ta cuối cùng cũng có thể quay lại bên nhau rồi!”
4
Chu Lâm chết lặng.
Thời gian qua luôn nghe Tần Chi nhắc đến hai chữ “tự do”, đôi khi cũng nghe từ miệng Viên Viên.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng, cái gọi là tự do — lại là bản ly hôn mà Hà Viên Viên chủ trao cho!
Tần Chi cầm lên một bó hoa bên cạnh.
“Chu Lâm từ khi tôi trở về, mọi điều vì tôi, tôi đều ghi nhớ trong lòng.”
“Tôi không ngờ thật sự sẵn sàng vì tôi mọi thứ, đến cả mạng sống cũng không cần.”
“Cho nên, tôi đã bảo Hà Viên Viên ký vào thỏa thuận ly hôn. Chúng ta cuối cùng có thể ở bên nhau rồi!”
Lúc đó, vài người thân thiết đến thăm Chu Lâm cũng bước vào.
“Chúc mừng nhé Chu Lâm cuối cùng cũng ôm mỹ nhân trong mộng.”
“Chu thiếu thật có phúc đấy, vừa giành lại đích thực, vừa khiến con sư tử ở nhà ngoan ngoãn ký đơn ly hôn. Quá đỉnh luôn!”
Không ai nhắc đến Hà Viên Viên sẽ thế nào.
Chu Lâm nhớ lại, ba năm hôn nhân với Hà Viên Viên, những người xung quanh luôn miệng thế này thế nọ, bảo không xứng với .
Hà Viên Viên chưa từng quan tâm.
Trong mắt , chỉ cần hai người thật lòng nhau, suy nghĩ của người khác hoàn toàn không quan trọng.
Chu Lâm cố gắng giữ cho giọng khỏi run lên: “Vậy… Hà Viên Viên đâu rồi?”
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Không ai gì, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng lúng túng.
Tần Chi có chút chột dạ.
Cô ta bỗng nhiên không dám vào vẻ mặt của Chu Lâm “Cô ấy đi rồi… Ba mẹ của Hà Viên Viên đến đón, nghe cả gia đình đã ra nước ngoài rồi.”
Sau chuyến bay kéo dài mười ba tiếng, tôi đặt chân xuống Iceland.
Ban đầu tôi định sau sinh nhật của Chu Lâm sẽ cùng đến đây.
Thậm chí còn đặt sẵn phòng Tổng thống lớn nhất và đẹp nhất, chỉ để lưu lại những khoảnh khắc ngọt ngào của hai người.
Ai ngờ , ta lại là loại người rác rưởi, căn bản không xứng để tôi phải hy sinh vì ta đến mức đó.
Buổi tối, tôi ngâm mình trong suối nước nóng của khách sạn, cuối cùng cũng cảm nhận thứ gọi là “hạnh phúc đã lâu không có”.
Có lẽ Tần Chi đúng.
Chấm dứt cuộc hôn nhân này, thứ tôi nhận thật sự là tự do.
Tôi đã tự do rồi.
Mở điện thoại lên, hàng loạt tin nhắn tràn vào:
【Viên Viên, em đang ở đâu? Sao lại tắt máy?!】
【Viên Viên, hãy nghe giải thích, những gì Tần Chi đều là giả, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.】
【Em quay về đi, chúng ta chuyện đàng hoàng.】
Tôi định xóa và chặn ta.
Bạn thấy sao?