Về sau ta mới biết, những năm gần đây Trấn Bắc vương thế lực ngày càng lớn mạnh ở biên cương, việc Tiết Hồng Tiêu vào kinh chính là mang thân phận con tin.
Nhưng… như thế cũng thật quá đáng.
Ta chau mày, sai Ngân Linh gọi những học tử tham gia bài xích nàng đến Tư Biện đường, nghiêm mặt quở trách, còn mỗi người một tháng quét dọn.
Khi rời đi còn nghe có người than thở:
“Sư tỷ Trừng thật là nghiêm quá.”
Có người nhỏ giọng bất mãn:
“Chúng ta chẳng phải vì nàng ấy mới sao? Giờ lại bị , thật không hiểu nổi lòng người tốt.”
Ngân Linh tức tối, định quay lại cãi, bị ta ngăn lại.
“Bị thì có chút oán giận cũng là thường , kệ họ đi.
“Nhưng học tử thư viện Thanh Nhai, điều đầu tiên cần giữ là phẩm hạnh.
“Không thể để cho loại hành vi hèn hạ ấy tái diễn. Ngươi hãy lan truyền hình hôm nay, không phép tiếp tục ức hiếp Tiết Hồng Tiêu nữa.”
Nhưng suy cho cùng, chuyện này vẫn phải rõ với Tề Nguyên Cảnh – bảo hắn đừng tiếp tục khó nàng ta.
Ta thu ánh mắt, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
“Nguyên Cảnh hôm nay học môn gì?”
Sau khi biết , ta liền tới võ trường tìm hắn.
Tề Nguyên Cảnh và Tiết Hồng Tiêu đều đăng ký vào khoa võ, nên thấy họ cùng ở võ trường, ta cũng không lấy lạ.
Hai người bọn họ đang ở trên đài tỉ thí.
Tiết Hồng Tiêu vẫn cầm roi đỏ rực, chiêu thức nhanh như gió lửa, thẳng hướng Tề Nguyên Cảnh đánh tới.
Hắn dùng trường thương quấn lấy roi, thuận thế giật mạnh, khiến nàng ngã nhào vào lòng hắn.
Tiết Hồng Tiêu bị chính cây roi trói chặt, cả người ngã vào ngực hắn, quần áo hai người quấn lấy nhau.
Tề Nguyên Cảnh khẽ nhướn mày, ranh mãnh:
“Một nữ tử tốt như , sao không dịu dàng một chút, suốt ngày múa đao lộng thương.
“Bị chính roi mình trói lại, cảm giác thế nào?”
Tiết Hồng Tiêu giận dữ, giọng đanh lại:
“Có bản lĩnh thì thả ta ra! Đồ háo sắc!”
Hắn :
“Thế đã là háo sắc sao?”
Nói rồi, hắn kéo nàng lại gần hơn, hai người dính sát vào nhau.
Hắn tiện tay ném trường thương qua một bên, ngón tay nâng cằm nàng, ghé sát tai nàng thấp giọng thổi khí:
“Vậy thế này, tính là gì?”
Ta đứng bên dưới, cảnh tượng trên võ đài, chỉ cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên trong lòng.
Bề ngoài là đấu khẩu gay gắt, kỹ thì… chẳng khác gì đang trêu ghẹo ý.
Ta đè nén cảm lạ thường dâng trong tim, cất tiếng gọi:
“Nguyên Cảnh.”
Tề Nguyên Cảnh nghe thấy liền quay đầu lại, theo phản xạ lập tức buông tay.
Hắn giấu tay sau lưng, khẽ xoa nhẹ, rồi bước tới bên ta, :
“A Trừng, nàng đến tìm ta sao?”
5.
“Ừ.”
Ta thu ánh , thoáng liếc qua Tiết Hồng Tiêu.
Gương mặt nàng đỏ bừng, giận dỗi lại như nũng, trừng mắt Tề Nguyên Cảnh một cái.
Ta dời mắt, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Tề Nguyên Cảnh, mỉm :
“Nghe chàng với Tiết đồng môn không mấy hòa thuận, ta sợ chàng lỗ mãng bắt nạt người ta.
“Nhưng giờ xem ra, hai người giống bằng hữu lắm đấy.”
Tề Nguyên Cảnh liếc sang nàng, khẽ hừ lạnh một tiếng:
“Nàng ta cũng xứng bằng hữu của ta?”
Sắc mặt Tiết Hồng Tiêu tái đi, cắn môi, oán hận về phía ta.
Ta có phần khó hiểu.
Rõ ràng lời này là do Tề Nguyên Cảnh ra, vì sao nàng ta lại ta như thể mang đầy oán hận?
“Được rồi.”
Ta không muốn nán lại thêm, thẳng vào mắt Tề Nguyên Cảnh:
“Thanh Nhai thư viện chỉ có đồng môn, không phân sang quý thấp hèn.
“Về sau không ức hiếp người khác nữa, nghe rõ chưa?”
Tề Nguyên Cảnh ngoan ngoãn như mãnh thú bị thuần phục, gật đầu đáp:
“Nghe nàng.”
Sau đó hắn lại liếc Tiết Hồng Tiêu một cái:
“Miễn là người ta đừng lượn lờ trước mặt ta nữa, ta sẽ không sự.”
Đêm ấy, ta bị Tiết Hồng Tiêu chặn lại trước khu nữ học tử.
Nàng khoanh tay, ánh mắt trào phúng:
“Hóa ra ngươi chính là con của Viện trưởng Từ – Từ Trừng?
“Khó trách học tử trong viện đều tâng bốc ngươi như , chỉ là dựa vào cái bóng của phụ thân thôi.”
Ta ngắt lời nàng:
“Ta từng , trong Thanh Nhai thư viện không có phân cấp.
“Các đồng môn gọi ta một tiếng sư tỷ, chẳng qua vì ta ở viện lâu nhất, ai có chuyện ta đều giúp một tay.
“Chỉ có Tiết nương ngươi, từ trong xương đã quen mang danh cha mình ra ngoài khoe khoang, nên mới tưởng ai cũng như thế chăng?”
Gương mặt Tiết Hồng Tiêu lạnh xuống:
“Chỉ giỏi mồm mép, có bản lĩnh thì lên võ trường mà chuyện.”
Ta không nhịn bật .
Từ lúc nàng vào thư viện tới nay, rõ ràng là nàng thiếu nợ ta.
Ta chưa từng sự, nàng lại cứ nhằm vào ta mà khiêu khích.
Những kẻ từng bắt nạt nàng, nàng chẳng buồn đáp trả.
Cớ gì chỉ ta phải chịu sự công kích vô cớ ấy?
Ta chỉ lặng lẽ nàng.
Nàng thẹn quá hóa giận, quát lên:
“Từ Trừng, cứ chờ đấy! Ta – Tiết Hồng Tiêu – xưa nay chưa từng chịu thiệt như thế!
“Ngươi, bè của ngươi, người sùng bái ngươi, cả Tề Nguyên Cảnh, sớm muộn gì cũng sẽ thấu bộ mặt thật của ngươi mà rời bỏ ngươi!”
Quá đỗi vô lý!
Ta cũng lạnh giọng:
“Nếu Tiết nương vào thư viện chỉ để mấy chuyện thế này, thì Thanh Nhai thư viện thật không hoan nghênh ngươi.”
Dứt lời, ta không thèm để ý nàng nữa, vòng qua người nàng mà đi.
Nhưng trong lòng lại nổi lên một tầng bất an mơ hồ.
Ta chưa từng muốn trung tâm sự ý của người khác.
Nhưng với tính khí như Tiết Hồng Tiêu, sớm muộn gì cũng sẽ ra chuyện lớn.
6.
Dự cảm của ta, quả nhiên không sai.
Chỉ mới ba ngày sau, Tiết Hồng Tiêu lại chuyện.
Ta đang ở họa phòng thu dọn dụng cụ, thì Thẩm Đạm Ninh bước vào, thần sắc khó đoán.
Hắn chắp tay thi lễ:
“Sư tỷ Trừng, võ trường bên kia có chuyện, nếu có thời gian thì nên đến xem một chút.”
Ta vội vàng rời đi, trên đường hỏi kỹ sự .
Hóa ra hôm nay lớp võ học có mấy học tử đến trễ, trên người còn có mùi rượu, bị phu tử đứng tấn.
Việc này vốn là lệ thường, ai ngờ Tiết Hồng Tiêu lại đứng ra cãi lại phu tử.
Nàng học tử phạm lỗi là chuyện thường, phu tử người quá nghiêm, rồi kích đồng môn phản đối.
Thậm chí còn khiêu chiến phu tử, nếu nàng thắng thì tha hết cho những người bị .
Phu tử muốn dằn mặt nàng, nên gật đầu đồng ý.
Ai ngờ—phu tử lại thua.
Ta nhíu mày:
“Sao có thể thua? Cho dù có thua thì cũng không đáng để náo loạn như chứ?”
Thẩm Đạm Ninh khẽ khổ:
“Tiết Hồng Tiêu chỉ nhằm vào bên phải – nơi phu tử bị thương.
“Mà phu tử vốn có ý nương tay, lại bị nàng đánh trúng chỗ cũ… giờ đang nằm ở viện y.”
Vị phu tử đó từng là phó tướng ngoài biên ải, sau trận chiến bị thương nặng mất cánh tay phải, mới phụ thân ta mời về dạy võ.
Lời của Thẩm Đạm Ninh tuy nhẹ, ta đã hiểu rõ.
“Tiết Hồng Tiêu không chỉ xúi giục đồng môn chống lại giáo huấn của thầy, mà còn cố ra tay trúng chỗ yếu của phu tử?”
Ta bước gấp về phía võ trường.
Nếu chỉ một mình Tiết Hồng Tiêu thì không sao, Tề Nguyên Cảnh cũng có mặt – sao hắn lại không ngăn cản?
Khi đến nơi, ta thấy Tiết Hồng Tiêu đang bị đám học tử vây quanh.
Sắc mặt nàng rạng rỡ, hoàn toàn không chút hối lỗi.
Người xung quanh thì sắc thái khác nhau – có người nàng đầy kính phục, lớn tiếng hô “hiệp nữ”,
Cũng có người thấp giọng lo lắng:
“Nếu sơn trưởng và các phu tử nổi giận thì sao?”
Tiết Hồng Tiêu :
“Người chuyện thì người chịu, nếu thật sự có , ta chịu hết.”
“Tiết nương đừng lo,” Hoàng Khải Hựu – kẻ vẫn bám theo Tề Nguyên Cảnh – lên tiếng:
“Chúng ta nhiều người thế, chắc không bị hết đâu.”
Rồi hắn đẩy khuỷu tay chọc Tề Nguyên Cảnh:
“Có cả thế tử ở đây mà, đúng không?”
Tề Nguyên Cảnh lười nhác:
“Sợ gì, còn có bản thiếu gia đây mà.”
Lửa giận trong lòng ta từng tầng từng tầng bốc lên.
May mà phu tử không có mặt ở đây.
Nếu để ông chứng kiến cảnh này, e rằng bị chọc tức đến phát bệnh.
Từ xa, có người hô lên:
“Sư tỷ Trừng tới rồi!”
Không khí nhốn nháo khi nãy lập tức ngưng lại, tĩnh mịch đến rợn người.
Tiết Hồng Tiêu rẽ đám đông, chậm rãi đi đến trước mặt ta.
Giọng nàng trong trẻo, trên gương mặt quay lưng về phía mọi người lại mang theo vẻ thách thức.
“Sư tỷ Trừng đến xử lý công đạo rồi à?”
Nàng hạ giọng, đắc ý:
“Ngươi xem lần này, ai sẽ đứng về phía ngươi?”
7.
Ta không để ý tới nàng, chỉ bình tĩnh quanh mọi người:
“Những kẻ rối trong tiết học hôm nay, ai nấy tự mình đứng ra.”
Không ngờ Tề Nguyên Cảnh lại bước đến bên ta, nhẹ giọng khuyên can:
“A Trừng, việc này cũng là do phu tử quá khắt khe…”
Ta liếc hắn một cái, không đáp.
Giọng nghiêm khắc hơn:
“Có ai? Lúc này tự giác thừa nhận còn có thể nhẹ tay xử lý.”
Giữa đám người vang lên vài tiếng xì xào, lục tục truyền .
Tề Nguyên Cảnh không giữ nổi mặt mũi, lại chẳng nỡ nổi nóng với ta, đành quay đầu thấp giọng quát:
“Xem ai dám bước ra!”
Ta ngước mắt thẳng hắn:
“Hóa ra ngươi chính là kẻ cầm đầu chuyện này?”
Tề Nguyên Cảnh khẽ cắn răng, đè giọng :
“A Trừng, pháp bất trách chúng. Huống hồ chính phu tử cũng đã đồng ý tỷ thí, thua rồi thì coi như chuyện xong đi.”
Ta giận đến bật :
“Hay lắm, pháp bất trách chúng!
“Vì sao phu tử bị thương, ngươi rõ hơn ai hết!
“Phu tử tâm niệm từ ái, không nỡ hạ thủ, các ngươi lại đà lấn tới, đánh đúng chỗ đau của người ta!
“Hôm nay chuyện này, đừng mong cho qua dễ dàng! Không ai đứng ra thì thôi, ta sẽ tra từng người một!”
Ta rất ít khi nổi giận đến thế.
Ngay cả năm xưa vì cứu Tề Nguyên Cảnh mà khiến chân bị thương suốt đời, ta cũng chưa từng khóc lóc hay oán hận.
Tề Nguyên Cảnh ngẩn ra một thoáng, có phần lùi bước:
“A Trừng, coi như cho ta chút mặt mũi…”
Bạn thấy sao?