Vừa bước vào nhà, tôi thấy Hạ Lương Dạ. Cậu ta mỉm dịu dàng chào tôi: "Chị à, chị đến rồi?"
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Cậu vẫn ở đây à?"
Hạ Lương Dạ mím môi, ngại ngùng lắc đầu: "Tôi không ở đây. Là… là Lâm… Lâm Mặc Sinh sống ở đây thôi."
Nhắc tới Lâm Mặc Sinh, từ lần trước tôi chấm dứt, chúng tôi vẫn chưa liên lạc lại.
Tôi áy náy Hạ Lương Dạ, : "Cục cưng, xin lỗi cậu, sau này chị không thể nuôi cậu nữa. Chị giờ chẳng còn bao nhiêu tiền đâu."
Trước đây mẹ Chu thường xuyên chuyển tiền cho tôi, cộng thêm tài sản của nhà mình. Giờ ly hôn rồi, bố tôi còn khóa luôn cả thẻ của tôi.
So với ly hôn, việc trở nên nghèo túng còn khiến tôi buồn hơn.
Hạ Lương Dạ ngừng một lát, vẫn dịu dàng: "Không sao, nếu cần gì, chị cứ tìm tôi."
Tôi bật , tìm cậu ta gì? Một cái "bình hoa nhỏ" chẳng bao giờ việc gì.
Chủ yếu là tôi vẫn hơi tiếc Lâm Mặc Sinh, ta thực sự có kỹ thuật mát xa rất giỏi.
Nhất là rất hiểu ý tôi.
14
Tôi đi thẳng vào vấn đề với Lâm Mặc Sinh: "Tôi không còn tiền để nuôi nữa, đi đi."
Không phản ứng của ta, tôi thu dọn hành lý.
Khi quay đầu lại, tôi chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của Lâm Mặc Sinh, thở dài: "Anh không thật sự tôi đấy chứ? Làm nghề này điều cấm kỵ nhất chính là khách hàng của mình."
Lâm Mặc Sinh chống tay ra sau, lười biếng tôi : "Vậy nếu tôi đã thì sao?"
Tôi mở miệng, cuối cùng vẫn : "Tốt nhất đừng ."
Lâm Mặc Sinh kéo tôi ngã vào lòng ta, thuận thế đè tôi xuống. Khuôn mặt lạnh lùng của ta hiện lên vẻ nghiêm túc: "Vậy để tôi bao nuôi em."
Tôi bật : "Tôi đắt đỏ lắm đấy."
Lâm Mặc Sinh nhướng mày: "Gấp đôi cũng ."
Tôi không ngờ một người "trai bao" lại giàu như . Anh ta đưa tôi đến nhà mình, căn nhà còn lớn gấp đôi biệt thự nhà họ Chu.
Mỗi món đồ trong nhà, dù tôi không nhận ra, cũng có thể thấy giá trị xa xỉ của nó.
Tôi đúng là "chim hoàng yến" chính hiệu.
Để chim hoàng yến đạt chuẩn, tôi biết mình phải đóng góp một chút gì đó.
Tôi leo lên giường của Lâm Mặc Sinh: "Gửi tôi giáo trình mát xa của đi, sau này tôi sẽ mát xa cho ."
Lâm Mặc Sinh tháo kính gọng vàng của mình xuống, nửa nửa không tôi: "Đây không phải đã có một thầy giáo sẵn rồi sao? Cứ đi, tôi sẽ hướng dẫn."
Tôi nghiến răng trèo lên người ta, vừa khách khí một chút mà ta đã tưởng thật!
Có nhà nào để chim hoàng yến việc đâu chứ.
Suy nghĩ của tôi bị ánh mắt của Lâm Mặc Sinh gián đoạn. Đôi mắt ta đen sâu thẳm, không thấy đáy, mang sức hút mãnh liệt.
Tôi đột nhiên thấy ngượng ngùng, định cựa mình để xuống.
"Đừng cử ." Lâm Mặc Sinh nuốt nước bọt, yết hầu khẽ nhấp nhô, giọng trầm thấp vang lên: "Làm chuyện khác trước, rồi tôi sẽ dạy em sau."
Suốt đêm không ngủ, sáng hôm sau tôi tỉnh dậy với cái lưng đau nhức.
Khi mở mắt, Lâm Mặc Sinh không còn ở bên cạnh. Có lẽ ta ra ngoài kiếm khách để nuôi tôi rồi.
Trong lòng tôi thấy bực bội, lắc đầu, chuyện này liên quan gì đến tôi đâu chứ. Tôi chim hoàng yến, không phải ta, không cần phải có lòng chiếm hữu như .
15
Bố tôi gọi điện, tôi ngáp dài bắt máy.
"Con chưa dậy à?"
"Ừ... có chuyện gì không ạ? Bố chịu để con về nhà rồi sao?"
"Đừng về nhà, ngay cả bố cũng sắp không có nhà để về nữa rồi."
Tôi bước ra khỏi biệt thự của Lâm Mặc Sinh, bắt một chiếc taxi.
Trên xe, tôi nắm chặt điện thoại nhắn tin cho Chu Đình: [Anh có thể bớt trẻ con đi không? Hai nhà chúng ta hợp tác bao lâu nay, giờ đơn phương chấm dứt hợp đồng, có biết sẽ ra tổn thất lớn thế nào không?]
Chu Đình dường như đoán trước tôi sẽ nhắn tin, trả lời ngay lập tức: [Vậy thì sao? Chỉ cần Miên Miên vui là ."
Là Giang Miên. Tôi đoán ngay ta đã gì đó bên tai Chu Đình.
Tôi bảo tài xế quay đầu đến chỗ ở của Giang Miên, bây giờ mẹ Chu chưa gật đầu, ta chắc chắn vẫn ở nơi cũ.
Cũng phải cảm ơn lần trước Chu Đình dẫn tôi đến đó một lần nên tôi mới biết địa chỉ.
Vừa đến dưới nhà, tôi chuẩn bị lên tầng thì thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ trong tòa nhà.
Giang Miên đang ôm một người đàn ông già, trước khi đi ta còn chu môi hôn ông ta một cái.
Tôi nhanh chóng chụp lại bức ảnh, bật . Xem ra không cần chuyện nữa.
Tôi một lần nữa thay đổi địa chỉ, đi đến dưới tòa nhà tập đoàn Lâm Thị.
16
Tập đoàn Lâm Thị là một trong những đối thủ bí ẩn nhất trong giới kinh doanh, hầu như không tham gia sự kiện hay tiệc tùng.
Lợi nhuận của họ bỏ xa chúng tôi cả một đoạn dài.
Ngay cả nhà họ Chu cũng không đáng để so sánh với nhà họ Lâm.
Nếu tôi có thể hợp tác với Lâm Thị, chẳng phải sẽ không cần phải cầu cạnh Chu Đình nữa sao?
Tôi đến sảnh tầng một của Lâm Thị, vẻ xa hoa lộng lẫy của nơi này như nhắc nhở tôi về giá trị thương mại của họ.
"Xin chào, tôi muốn gặp ông Lâm. Có thể giúp tôi gọi điện hỏi thử không?"
Cô lễ tân ngọt ngào đáp lại. Hai phút sau, ấy xin lỗi với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, Tổng giám đốc Lâm hiện tại không tiếp khách."
Tôi vội vàng : "Không sao, giúp tôi nhắn với tổng giám đốc Lâm rằng tôi đang ở dưới lầu đợi, khi nào ông ấy rảnh thì gọi tôi."
Bạn thấy sao?