Cuộc Chiến Tình Ái – Chương 4

Giang Miên lại lảo đảo, đôi mắt đã ngân ngấn nước: "Tây Lạc, em biết chị hận em. Nhưng em và Chu Đình thật lòng nhau. Người em đã nhường cho chị rồi, chẳng lẽ còn không cho phép trái tim ấy thuộc về em sao? Con người sao có thể kiểm soát trái tim mình?"

Thật nực , không kiểm soát trái tim, chẳng lẽ không kiểm soát nổi hành ?

Tôi cũng không muốn tranh giành đàn ông với ta, hơn nữa lại còn là một người không xuất sắc lắm.

Làm chỉ khiến tôi thấy mất mặt.

Tôi lấy điện thoại ra, chụp vài tấm hình rồi xoay người rời đi.

Thấy tôi chụp ảnh, Chu Đình và Giang Miên hoảng hốt.

Chu Đình chặn tôi lại: "Cô chụp hình gì?"

Tôi bình thản đáp: "Tài sản chung của vợ chồng. Nếu bồ nhí này của còn khóc lóc bôi nhọ tôi, tôi sẽ kiện đòi lại căn nhà này."

Chu Đình nhíu mày tiến lên giật điện thoại của tôi, Giang Miên cũng âm thầm muốn lấy đi điện thoại, tôi nhanh chóng tránh .

Giang Miên cắn môi kéo áo Chu Đình, còn tôi lạnh lùng quan sát.

Nếu họ không hiểu lý lẽ, tôi cũng biết đôi chút về quyền cước.

Vậy nên, khi Chu Đình tiếp tục muốn giật điện thoại, tôi liền tát một cái thật mạnh vào mặt hắn.

Giang Miên vừa định mở cái miệng toàn mùi trà xanh của mình, cũng bị tôi tát lệch mặt.

Lúc tôi bước ra khỏi nhà, mặt hai người đó đều sưng phồng, cũng coi như là một cặp nhân xứng đôi vừa lứa.

09

Chu Đình cả đêm không về, tôi cũng thấy thoải mái.

Sáng hôm sau, mẹ Chu gọi điện đến.

Bà bảo tôi và Chu Đình tối nay về nhà, có tiệc gia đình, nhà mời một số khách quý.

Trước cổng nhà cũ của nhà họ Chu, tôi và Chu Đình ăn ý xuất hiện cùng lúc.

Tôi tươi khuôn mặt của Chu Đình, một đêm trôi qua rồi mà mặt hắn sưng còn tệ hơn, thật là hiệu quả mạnh mẽ.

Trình độ nâng tạ 120kg trong phòng gym của tôi, chắc mặt hắn còn mất ba ngày nữa mới khỏi.

Tôi ngọt ngào gọi: "Chồng ~"

Hắn che mặt, tôi với ánh mắt âm u: "Ai là chồng ? Đừng gọi tôi, nghe ghê tởm."

Tôi không để tâm, bước tới khoác lấy tay hắn, mặc kệ sự giãy giụa, : "Đừng để mẹ lo lắng."

Hắn mới chịu từ bỏ kháng cự.

Lúc chúng tôi vào nhà, trong nhà đã có một số người, tôi và Chu Đình khéo léo chào hỏi từng người một.

Mẹ Chu kéo chúng tôi ra một góc, ngạc nhiên hỏi: "Gần đây hai đứa gì thế? Sao tiêu tiền dữ ?"

Lần đầu tiên tôi và Chu Đình đều lộ vẻ chột dạ.

May mà mẹ Chu chỉ hỏi qua loa, sự ý của bà chuyển sang khuôn mặt của Chu Đình: "Con trai, mặt con sao thế này?"

Chu Đình hừ một tiếng mách: "Mẹ, là Triệu Tây Lạc đánh con! Mẹ, ta bạo hành gia đình, con có thể ly hôn không?"

Mẹ Chu liếc tôi, bỏ lại một câu: "Đánh hay lắm."

Không mẹ bảo vệ, tôi thấy Chu Đình nắm chặt tay, lùi lại hai bước rồi xoay người đi tiếp khách.

10

Bữa tiệc hôm nay của nhà họ Chu đa phần là công việc ăn, chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ trốn ở một góc ăn nho.

Nhìn quanh một vòng, tôi hít sâu một hơi lạnh.

Xong rồi, bé ba tìm tới cửa.

Tôi kéo Lâm Mặc Sinh vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, trừng mắt ta. Người kia lại thản nhiên, ánh mắt lười biếng tôi, khóe môi nhếch lên: "Sao không biết điều thế! Anh đến đây gì?"

Lâm Mặc Sinh tiến tới ôm tôi: "Nhớ em."

Kể từ khi khai trai," Lâm Mặc Sinh ngày càng táo bạo.

Trước đây, ta còn ra dáng người ngoan ngoãn, dù không nịnh nọt tôi vẫn rất nghe lời.

Bây giờ dám ngang nhiên đến tận nhà chồng tôi!

Tôi đẩy ta ra, hoảng hốt dọa: "Đừng có hôn nữa, mau đi đi! Đừng để chồng tôi thấy! Họ sẽ trói chúng ta lại bỏ vào chuồng heo đó!"

Lâm Mặc Sinh chẳng tỏ vẻ sợ hãi, còn nhạt tiến tới ôm tôi lần nữa, cắn lên vành tai tôi: "Cùng em bị nhốt chuồng heo à? Cũng lãng mạn đấy chứ."

Tôi nổi da gà toàn thân: "Anh điên rồi! Tôi đã kết hôn rồi!"

Ánh mắt sắc lạnh của Lâm Mặc Sinh sâu vào tôi, : "Vậy em đi ly hôn đi."

Nói xong, ta cúi xuống chiếm lấy môi tôi, tùy ý càn quét.

Phải công nhận rất kích thích, tay tôi vừa đẩy ta, miệng lại đáp lại nụ hôn đó.

Lâm Mặc Sinh nhếch môi, nụ hôn càng sâu hơn.

"Cộc cộc."

Có người gõ cửa. Tôi giật nảy, đẩy mạnh Lâm Mặc Sinh ra, hoảng hốt về phía cửa.

Bên ngoài là giọng của mẹ Chu: "Tây Lạc, con có ở trong đó không?"

Tôi bịt miệng không dám lên tiếng, Lâm Mặc Sinh vẻ căng thẳng của tôi, mím môi không ra tiếng.

Tôi lập tức bịt miệng ta, ra dấu im lặng.

Thế là tôi và Lâm Mặc Sinh tựa vào cửa, bên ngoài là tiếng mẹ Chu lục tìm chìa khóa.

Tôi không sợ Chu Đình thấy, lại sợ mẹ Chu thất vọng, bà luôn đối xử rất tốt với tôi.

Tôi càng căng thẳng, Lâm Mặc Sinh lại càng thản nhiên, thậm chí còn len lén cắn tôi vài cái.

Tôi thề, ra khỏi cửa này, cả đời tôi sẽ không dính dáng đến bé ba này nữa.

Quả nhiên, mấy trò Chu Đình , tôi không chơi .

Tôi trừng mắt tay nắm cửa đang xoay, trong lòng thầm kêu: Toi rồi.

"Bà Chu, bên ngoài, có chuyện rồi."

Mẹ Chu dừng tay, quay người rời đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tức giận đ.ấ.m vào Lâm Mặc Sinh: "Chúng ta kết thúc rồi! Anh vượt giới hạn!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...