Lâm Mặc Sinh đưa tay luồn vào mái tóc đen dày của tôi, giữ chặt, giọng trầm thấp vang lên: "Thêm lần nữa nhé?"
Tôi nhắm mắt lại, môi nở nụ : "Không, tôi buồn ngủ rồi."
Lâm Mặc Sinh ấm ức dụi đầu vào tôi: "Mới tỉnh dậy mà đã buồn ngủ."
Nhưng ta vẫn tôn trọng, ôm tôi vào lòng mà nhẹ nhàng vỗ về.
06
Tôi đi vui vẻ bên ngoài ba ngày mới về nhà, lúc trở về thật bất ngờ.
Chu Đình thế mà lại ở nhà.
"Đi đâu ?"
Tôi không trả lời, đang thay dép chuẩn bị lên lầu thì cổ tay bị hắn nắm chặt.
"Triệu Tây Lạc, tôi biết tiểu thư nhà giàu tính khí thất thường, tôi không ngờ lại có thể xấu xa đến !"
Tôi nghĩ hắn đang đến chuyện ba ngày trước tôi cố kích thích Giang Miên qua điện thoại, nên thẳng thắn thừa nhận.
"Đúng, tôi cố ý chọc tức ta, thì sao?"
Chu Đình hít sâu một hơi, kéo tôi ra ngoài bất chấp sự giãy giụa, ép tôi lên xe.
"Đi xin lỗi Giang Miên!"
Tôi tát hắn một cái bị chặn lại: "Dựa vào đâu?"
Chu Đình tức giận : "Triệu Tây Lạc, sai người tạt rượu vào Giang Miên tại buổi tiệc, còn đẩy ấy xuống hồ bơi, chẳng lẽ không cần xin lỗi?"
Lúc này tôi mới hiểu, thì ra không phải chuyện kia, mà là hắn dại dột dẫn Giang Miên đi dự tiệc trong giới thượng lưu.
Trong giới này, nhiều người của tôi vốn không ưa con chim hoàng yến của Chu Đình, mà Giang Miên thì cứ thích bám víu, cuối cùng chọc giận mấy vị tiểu thư, bị nhắm vào.
Cô ta tưởng rằng mình hòa nhập vào giới này, thì sẽ thừa nhận là vợ của Chu Đình sao?
Tôi thật sự tò mò, kẻ thứ ba không biết luật pháp ư? Dù ta có "bày biện" trong nhà họ Chu thế nào, cũng không thể trở thành nữ chủ nhân .
Cô ta có biết giấy chứng nhận kết hôn là gì không?
Tôi gửi một tin nhắn vào nhóm "Gia đình hòa thuận thương": [Các cậu nhớ hiểu chuyện một chút nhé, nghe có kẻ thứ ba không hiểu chuyện bị đẩy xuống hồ bơi đấy.]
Lâm Mặc Sinh: [?]
Hạ Lương Dạ: [Được.]
Tôi cất điện thoại, không vùng vẫy nữa, suốt đường đi không gì.
Tôi cũng muốn gặp lại Giang Miên, kể từ khi kết hôn với Chu Đình ba năm trước, tôi chưa từng gặp ta.
07
Chu Đình và Giang Miên quen nhau cũng là do tôi giới thiệu.
Lúc mới quen, Chu Đình từng chê bai: "Em gặp ta ở đâu mà quê mùa thế?"
Tôi còn tức giận với hắn vì những lời không tôn trọng ấy.
Giang Miên khi đó rất tự ti, nhút nhát, đi đâu tôi cũng dẫn theo ta.
Mỗi lần mua quần áo, tôi đều mua hai bộ, tôi một bộ, ta một bộ.
Sau này, khi ta và Chu Đình đến với nhau, ta xé rách hết quần áo tôi tặng, ném trước mặt tôi mà : "Sau này tôi không cần sự bố thí của chị nữa, tôi có thể tự mình giành ."
Cái gọi là "khả năng" của ta chẳng qua là sự ban ơn của Chu Đình.
Lòng tốt tôi dành với tư cách bè là "bố thí," còn lợi ích ta giành nhân danh thì gọi là "thực lực"?
Tôi không biết họ nảy sinh cảm từ khi nào, bởi tôi chưa từng nghi ngờ.
Ngày đính hôn, Giang Miên rụt rè hỏi tôi: "Tây Lạc, em có thể mặc váy trắng không?"
Trắng là màu váy của lễ đính hôn hôm ấy. Tôi không để ý nên đồng ý.
Hôm đó, ta dẫn chồng chưa cưới của tôi bỏ trốn, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra.
Tôi hỏi ta: "Tại sao?"
Cô ta trả lời: "Vì chị không xứng đáng. Vai nữ chính nên để người như tôi, người biết nỗ lực giành lấy."
Khi đến nhà họ, tôi khó chịu bịt mũi. Tôi không ngờ căn nhà lại bừa bộn đến .
Tôi tưởng Chu Đình ít ra sẽ người giúp việc chăm sóc Giang Miên.
Chu Đình liếc tôi một cái, mở miệng trước: "Tất nhiên không bằng nhà , có bốn, năm người giúp việc. Giang Miên không giống , ấy không muốn thấy người giúp việc vất vả dọn dẹp, nên không ."
Tôi trợn mắt: "Điên à? Người ta mất cả việc ."
"Chồng ơi, Tây Lạc?"
Tôi cau mày Giang Miên. Cô ta đúng là không khách sáo, gọi chồng hợp pháp của tôi là "chồng."
08
Giang Miên từ đầu đến chân toàn đồ hiệu, gu thẩm mỹ không ổn lắm. Bộ đồ hiệu xanh lè cả cây khiến tôi ngộp thở trong căn phòng.
Đúng là lấp lánh đến mức chói mắt.
Khuôn mặt Giang Miên rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt e thẹn đó từng khiến tôi bị mê hoặc.
Cô ta bước lên khoác tay Chu Đình, tò mò tôi, rồi lại bất an Chu Đình.
Chu Đình vỗ nhẹ tay ta, : "Triệu Tây Lạc, xin lỗi Giang Miên đi."
Tôi lạnh: "Ai đẩy ta thì tìm người đó mà xin. Tìm tôi gì? Sao, người khác không dám à?"
Giang Miên giận dữ lườm tôi, gay gắt: "Ai mà không biết chị thân thiết với mấy tiểu thư đó. Không có ý của chị, họ sao dám bắt nạt em?"
Tôi ấm ức : "Vậy oan cho tôi quá. Lâu lắm rồi tôi không liên lạc với họ. Tôi đoán chắc họ chỉ đơn thuần không thích 'tiểu tam' thôi."
Khuôn mặt Giang Miên tái nhợt, như muốn đứng không vững, ngã vào người Chu Đình.
Chu Đình ôm lấy ta, tôi với ánh mắt đầy chán ghét: "Triệu Tây Lạc! Lời của thật khó nghe. Sao lại trở thành như ?"
Tôi khẽ kêu lên, tò mò Giang Miên: "Cô chuyện mất mặt như thế, còn sợ người khác khó nghe sao?"
Bạn thấy sao?