Cuộc Chiến Tình Ái – Chương 1

Chồng tôi nuôi một bồ bên ngoài, còn tôi thì bao nuôi hai gã nhân.

Hắn cho bồ năm triệu mỗi tháng, tôi cho mỗi gã nhân mười triệu.

Hắn mua túi Hermes cho bồ, tôi liền mua du thuyền cho nhân.

Mẹ chồng tôi không chịu nổi nữa, xông vào nhà hỏi tôi: "Hai đứa mỗi ngày gì mà tiêu nhiều tiền thế?"

Trong bữa tiệc gia đình, bồ và hai gã nhân của tôi cùng xuất hiện, tôi và chồng sốc nặng.

Trong nhà vệ sinh, tôi vừa tức giận vừa lo lắng: "Các điên rồi à, tôi đã có chồng rồi!"

Một trong hai gã nhân nhếch mép nhạt: "Vậy thì ly hôn đi."

01

Tôi và Chu Đình kết hôn ba năm, hắn nuôi một "chim hoàng yến" suốt ba năm.

Ba năm này, tôi và hắn hận đan xen, đấu đá không ngừng.

Sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, Chu Đình liếc tôi, chau mày rồi bật ra một tiếng "chậc," tôi biết ngay hắn sắp mở miệng chĩa s.ú.n.g về phía tôi.

Chu Đình: "Triệu Tây Lạc, tôi Giang Miên. Dù đã kết hôn với , trái tim tôi vẫn thuộc về ấy. Đừng mong đợi gì cả."

Tôi: "Tôi cần trái tim của gì? Nó đáng giá bao nhiêu?"

Chu Đình: "Triệu Tây Lạc, chẳng có gì hơn Giang Miên ngoài gia thế của mình. Còn lại thì sao?"

Tôi: "Chu Đình, giữa hai tai của là điều cấm kỵ của người Hồi giáo à?"

Chu Đình: "Cấm kỵ gì của người Hồi giáo?"

Tôi: "..."

Tên này đúng là không có tí văn hóa nào! Trước đây, hắn ngoại , tôi còn không thấy mất mặt, giờ thì có rồi.

Chu Đình: "Tóm lại, là loại người tồi tệ, một sợi tóc của cũng không bằng ấy."

Điện thoại của Chu Đình để trên bàn bỗng đổ chuông, tôi nhanh tay chộp lấy trước khi hắn kịp với lấy.

Là Giang Miên, "phòng nhì" yếu đuối và không thể tự lo của hắn.

Tôi chạy vội lên tầng, khóa chặt cửa phòng, nằm trên giường lắc lư qua lại.

Cố chọn cái giường kém chất lượng, tôi tạo ra tiếng "cót két" rồi hài lòng bấm nhận cuộc gọi.

"Alo? Ông xã đừng nghịch…a… Là bé Giang nhỏ hả? Hai phút nữa hãy gọi lại nhé. Ôi trời, ông xã, đừng chọc em mà!"

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, rồi tiếp đến là âm thanh điện thoại bị đập vào tường.

"Bốp!"

Lúc này, Chu Đình tìm chìa khóa, mở cửa xông vào. Nhìn tôi, hắn khựng lại một giây, mặt đỏ lên. Chắc lo tôi bắt nạt "chim hoàng yến" bé bỏng của hắn lắm.

Hắn lo cũng đúng thôi, vì tôi vừa mới bắt nạt xong.

Chu Đình giật lấy điện thoại, giận đến nhảy dựng: "Cô bị bệnh à?"

Tôi nằm ườn ra giường, hỏi lại: "Anh có thuốc không?"

Chu Đình không đấu lại tôi, vừa gọi điện vừa ra ngoài. Tôi nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Hả? Sao không gọi cho Miên Miên?"

Tiếng của tôi vang vọng khắp căn biệt thự, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ như của một mụ phù thủy.

02

Tôi và Chu Đình là thanh mai trúc mã, đính hôn từ nhỏ.

Khi ấy, hắn chưa gặp Giang Miên. Tôi nghĩ, lúc đó, chắc hắn cũng từng thích tôi.

Khi còn nhỏ, tôi mặc áo dây, hắn đỏ mặt đến tận mang tai. Cũng chính lúc ấy, hắn tỏ với tôi.

Thuở đó chúng tôi gần như ngày nào cũng quấn quýt bên nhau. Lúc ấy, tôi cũng thích hắn.

Sau đó, Giang Miên xuất hiện, là tôi gặp ta trước.

Gặp ta vào mùa đông, khi ấy ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bị một đám người vây quanh.

Họ Giang Miên ăn trộm tiền. Khi đó tôi còn nhỏ, không phân biệt đúng sai, tự nhiên đứng về phía yếu thế.

Thân hình run rẩy, chiếc áo rách vá chằng chịt không đủ giữ ấm của ta khiến tôi không tin ta lại chuyện đó.

Tôi bù lại số tiền đã mất cho cùng lớp, còn mua rất nhiều quần áo cho Giang Miên mặc qua mùa đông.

Sợ ta tự ti, tôi đó là đồ cũ tôi không mặc nữa. Nhưng ai cũng thấy rõ, đó đều là đồ mới tinh, do tôi kéo Chu Đình đi mua suốt một buổi chiều.

Tôi không biết việc này khiến ta không vui, nghĩ tôi ban ơn mà ghi hận trong lòng.

Ngày tôi và Chu Đình đính hôn, ta mặc một chiếc váy cưới trắng tinh đến buổi lễ.

Đôi mắt ta ngấn lệ Chu Đình, bốn mắt giao nhau, chẳng xem người vợ sắp cưới là tôi đây ra gì. Thậm chí, tôi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chu Đình không kìm , kéo Giang Miên bỏ đi, để tôi lại một mình ở buổi lễ.

Cả hai bên gia đình đều tức giận. Sau khi tiễn khách, bố Chu mắng Chu Đình một trận, mẹ Chu kéo tôi lại hứa sẽ cho tôi một lời giải thích.

Tôi không biết gì, chỉ lẳng lặng về phòng, khép cửa lại, nước mắt không kiềm tuôn rơi.

Lần duy nhất tiểu thư nhà họ Triệu việc tốt, lại là tự bê đá đập chân mình.

Sau khi bình tĩnh, tôi định buông tay để thành toàn cho họ. Nhưng Giang Miên lại ngu ngốc chủ tìm tôi.

Cô ta đắc ý khiêu khích tôi: "Tiền là tôi ăn trộm, người tôi cũng sẽ cướp."

Lúc đó, lòng hận thù trong tôi bùng phát. Chỉ cần tôi không buông tay, ta đừng mong bước vào nhà họ Chu, đừng mong hợp pháp ở bên Chu Đình.

Mấy năm nay, Giang Miên không ít lần muốn Chu Đình ly hôn, kể cả không có tôi, mẹ Chu cũng không để ta bước vào nhà họ Chu đâu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...