Cuộc Chiến Quyên Góp [...] – Chương 2

Bà ta chói tai hét lên, “Hiệu trưởng, bây giờ có thể tuyên bố con trai tôi tuyển thẳng rồi chứ?”

Hiệu trưởng lại lau mồ hôi, vừa định lên tiếng thì điện thoại tôi rung lên.

Là tin nhắn từ ông bố “chồng ăn nhờ ở đậu kia.

【Du Du, ba đang kẹt tiền, cho ba mượn ít tiền tiêu vặt không?】

Tôi cong môi lạnh, nhắn lại:

【Sao ? Mẹ không vừa đưa ông một khoản lớn hồi đầu tháng à?】

Rất nhanh, ông ta trả lời:

【Tháng này không đủ… con có thể cho ba mượn ba triệu không?】

【Dù sao tài khoản của con cũng luôn có mười triệu tiền tiêu vặt mà, số này chẳng đáng gì.】

Tôi tin nhắn trơ tráo của ông ta, khinh bỉ đến tận khóe môi.

Muốn mượn tiền tôi để nuôi bồ nhí bên ngoài à?

Cũng thật!

Tôi không thèm dây dưa nữa, nhắn lại một chữ【Không】, rồi lập tức chặn số ông ta.

Lúc này, thấy tôi im lặng hồi lâu, Trần Đức Dung lại khiêu khích:

“Sao rồi? Cô đang đi vay tiền đấy à?”

“Ha ha, tôi biết ngay mà! Loại học sinh nghèo như gì có tiền xây nhà! Chắc chắn là cố màu thôi!”

“Bây giờ chồng tôi hứa thêm ba triệu rồi, tôi xem còn bám theo nổi không!”

4

Tôi nhếch môi nhẹ:

“Ồ? Ba triệu? Chuyển khoản rồi sao?”

Trần Đức Dung bị tôi chặn họng, lắp bắp:

“Tất… tất nhiên là chuyển rồi!”

“Chồng tôi là tổng giám đốc đấy! Làm sao có chuyện viết chi phiếu khống!”

Tôi nhướng mày hiệu trưởng:

“Hay là gọi điện đến phòng tài chính kiểm tra đi?”

Hiệu trưởng gật đầu, rất nhanh sau đó, giọng của trưởng phòng tài chính vang lên trong điện thoại:

“Ba triệu? Không có khoản nào cả.”

Sắc mặt Trần Đức Dung lập tức tối sầm:

“Hừ, chắc là hệ thống chuyển tiền bị chậm trễ!”

“Tôi gọi điện giục chồng tôi ngay đây!”

Bà ta cuống cuồng quay số:

“Chồng à, sẽ chuyển tiền mà giờ công ty vẫn chưa nhận . Anh mau giục họ đi!”

Lý Thành Hải ở đầu dây bên kia đang vò đầu bứt tai vì trót buông lời mạnh miệng, không muốn mất mặt trước bao người, đành cắn răng :

“Hệ thống tài chính công ty gặp trục trặc. Anh sẽ đích thân đem tiền đến.”

Nghe thấy câu trả lời hài lòng, Trần Đức Dung lập tức khoe khoang:

“Hừ! Chồng tôi sẽ đích thân mang tiền đến!”

“Đến lúc đó, tôi bắt phải quỳ xuống xin lỗi!”

Tôi ngước mắt bà ta, lắc đầu:

“Có tổng giám đốc công ty nào mà phải thân chinh đi đưa tiền?”

“Cô Trần à, chắc chồng mình không đang lừa đấy chứ?”

Đồng tử của bà ta co rút dữ dội!

Tôi bật khinh miệt, tiến thêm một bước:

“Đến bây giờ còn bị đàn ông xoay vòng vòng, thật đáng thương.”

Tôi ngẩng lên Trần Tử Hiên:

“Cậu vẫn còn đang mơ mộng mình là công tử nhà giàu à?”

Bị tôi trúng tim đen, Trần Tử Hiên tức giận lao tới đẩy mạnh tôi:

“Con khốn! Không cho phép mày bôi nhọ cha tao!”

Dù đã chuẩn bị tôi vẫn bị đẩy loạng choạng mấy bước.

Thấy , Trần Đức Dung cũng đỏ mắt lao lên, móng tay nhọn hoắt quét thẳng về phía mặt tôi!

“Con tiện nhân! Tao sẽ xé nát cái mồm mày!”

Tôi vội nghiêng người tránh, vẫn bị bà ta túm lấy tóc.

“Bốp!”

Trong lúc hỗn loạn, Trần Tử Hiên vớ lấy chai nước khoáng trên bàn, nện mạnh vào trán tôi!

Cơn đau dữ dội ập tới, dòng máu ấm nóng chảy dài trên má tôi.

Cả hội trường náo loạn! Hiệu trưởng và các giáo viên vội vã lao đến can ngăn.

Trần Đức Dung thét lớn:

“Ai dám cản tôi? Chồng tôi là tổng giám đốc Tập đoàn Kinh Hải! Dù có con ranh này, tôi cũng bồi thường nổi!”

Mọi người sợ thật sự đắc tội với bà ta nên đều đứng ngây tại chỗ.

“Tiện nhân! Tiện nhân!”

Trần Đức Dung điên loạn cào cấu mặt tôi.

Tôi bị Trần Tử Hiên ghì xuống, không thể giãy giụa, chỉ có thể kêu đau thảm thiết.

Tôi gào lên:

“Các người muốn chết à! Chờ mẹ tôi đến, nhất định bà ấy sẽ không tha cho các người!”

Trần Đức Dung khinh thường:

“Mẹ mày là cái thá gì? Bà ta mà dám đến, tao đánh cả hai đứa bay!”

Đúng lúc này, cửa hội trường “rầm” một tiếng bị đẩy mạnh!

Cha tôi – Lý Thành Hải – mặc vest, dẫn theo một đội vệ sĩ, khí thế bừng bừng bước vào.

Trần Đức Dung thấy ông ta như thấy cứu tinh, lập tức nhào tới:

“Chồng à!”

Tay bà ta còn dính máu, vừa khóc vừa kéo tay áo ông ta:

“Con ranh kia bắt nạt mẹ con em!”

Mặt tôi đầy máu do bị cào, Lý Thành Hải không nhận ra tôi.

Ánh mắt ông ta lướt qua tôi với vẻ khinh bỉ:

“Con nhỏ nào mà không biết trời cao đất dày thế này.”

Rồi ông ta quay sang bảo vệ phía sau:

“Lôi nó đi giải quyết.”

Tôi lập tức bị lôi dậy, tay chân bị khống chế.

Tôi vội :

“Lý Thành Hải, kỹ lại đi, tôi là…”

Nhưng chưa kịp xong, miệng tôi đã bị vệ sĩ bịt lại.

Ngay lúc tôi sắp bị lôi đi, cửa hội trường lại bị mở ra lần nữa.

Một người phụ nữ mặc vest cao cấp, khí chất sắc lạnh bước vào.

Giọng bà ấy vang lên đầy uy lực:

“Đứa nào dám đến con tôi!”

5

Sắc mặt Lý Thành Hải lập tức tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm.

Trần Đức Dung liếc mẹ tôi với ánh mắt khiêu khích, không biết sống chết mà lên tiếng:

“Bà là mẹ của con ranh này? Tới đúng lúc, hôm nay tôi xử luôn cả hai mẹ con tiện nhân nhà bà… A!”

Còn chưa hết câu, một cái tát như trời giáng đã giáng thẳng vào mặt bà ta.

Trần Đức Dung bị tát loạng choạng, búi tóc gọn gàng cũng rối tung.

Cả hội trường im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

“Vu khống?”

Mẹ tôi – Tô Uyển Ninh – lạnh, ánh mắt như lưỡi dao quét qua hai người kia.

“Lý Thành Hải, ông rõ cho tôi biết, hai người này là ai?”

Lý Thành Hải run rẩy, môi mấp máy mãi không thành câu.

Ông ta gượng cứng ngắc:

“Uyển… Uyển Ninh, sao em lại tới…”

Trần Đức Dung ôm mặt, không thể tin nổi:

“Chồng à! Sao lại gọi con mụ đó là…?”

Tôi khẩy:

“Cô đúng là ngu thật, đến giờ còn chưa hiểu thế.”

Trần Đức Dung quay ngoắt lại, ánh mắt căm hận:

“Con tiện nhân, câm miệng!”

Bà ta còn định lao lên bị vệ sĩ của mẹ tôi ngăn lại.

Mẹ lạnh lùng bà ta, rồi ánh mắt rơi lên người Lý Thành Hải, giọng bình thản đầy uy quyền:

“Lý Thành Hải, bao năm nay tôi mắt nhắm mắt mở vì từng nợ ông một ân .”

“Nhưng ông không nên, tuyệt đối không nên, để mẹ con họ đến con tôi.”

Lý Thành Hải quỵ xuống “phịch” một tiếng:

“Uyển Ninh, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi!”

Ông ta run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa:

“Là Trần Đức Dung dụ dỗ tôi! Tôi… tôi chỉ là hồ đồ nhất thời!”

Trần Đức Dung như bị sét đánh, mặt tái nhợt hoàn toàn.

Bà ta cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, quay sang mẹ tôi không thể tin nổi:

“Bà… bà là ai? Chẳng lẽ bà mới là người của Tập đoàn Kinh…?”

Mẹ tôi nhẹ:

“Đúng là ngu, chưa đến mức hết thuốc chữa.”

“Tôi là mẹ của Tô Du Du, cũng là người nắm quyền thật sự của Tập đoàn Kinh Hải.”

Cả hội trường lại một lần nữa dậy sóng!

Hiệu trưởng và các thầy trợn mắt há hốc mồm, Trần Đức Dung như bị sét đánh thêm lần nữa.

“Không… không thể nào!”

Bà ta gào lên, vùng vẫy điên loạn:

“Lý Thành Hải rõ ràng với tôi là tập đoàn là của ông ta!”

Mẹ tôi bà ta từ trên cao:

“Hắn chẳng qua chỉ là con chó tôi nuôi.”

Mặt Trần Đức Dung trắng bệch không còn giọt máu.

Bà ta gào lên, xông vào túm lấy cổ áo Lý Thành Hải:

“Anh bà ta là cấp dưới của cơ mà?! Anh công ty là của cơ mà?!”

Cả hội trường sững sờ màn kịch.

Lý Thành Hải đẩy mạnh bà ta ra, mặt đầy chán ghét:

“Câm mồm! Đồ đàn bà điên!”

Ông ta quay sang mẹ tôi, giọng nhỏ như muỗi:

“Uyển Ninh, xin thề, không dám nữa! Xin em cho một cơ hội…”

Mẹ tôi lạnh, thậm chí không buồn liếc , chỉ lặng lẽ bước tới bên tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, vết thương trên trán.

“Đau không?”

Tôi lắc đầu, mỉm :

“Không đau.”

Bà thở dài, rồi quay đầu, ánh mắt lạnh như băng quét qua mẹ con Trần gia.

“Vừa nãy là tay nào chạm vào con tôi?”

Cả người Trần Đức Dung run lên, cuối cùng cũng nhận ra đại họa đã giáng xuống.

Bà ta quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa lạy:

“Tổng giám đốc Tô! Tôi không biết trời cao đất dày! Xin bà tha cho mẹ con tôi!”

Trần Tử Hiên cũng sợ tới mức mặt trắng bệch, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Mẹ không để ý đến lời van xin, quay sang hiệu trưởng:

“Về chuyện tuyển thẳng, tôi muốn nghe quan điểm của trường.”

Hiệu trưởng lau mồ hôi như tắm, lắp bắp:

“Tất… tất nhiên là Tô Du Du! Bạn ấy luôn đứng đầu khối, xứng đáng tuyệt đối!”

Mẹ tôi gật đầu, rồi sang Trần Đức Dung và con trai.

“Còn các người…”

Trần Đức Dung bất ngờ nhào tới, ôm lấy chân tôi khóc lóc:

“Du Du! Dì sai rồi! Dì xin lỗi cháu!”

“Coi như nể cháu với Tử Hiên là học, tha cho chúng tôi đi!”

Trần Tử Hiên cũng bò tới, nước mắt nước mũi đầy mặt:

“Du Du, sau này tôi không dám nữa! Tôi… tôi xin lạy !”

Cậu ta rồi liền dập đầu xuống đất.

Tôi ghê tởm lùi lại, tránh khỏi tay họ:

“Giờ biết xin tha rồi à?”

“Vừa nãy còn định bắt tôi đi cơ mà?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...