Cuộc Chiến Quyên Góp [...] – Chương 1

1

Tôi cúp máy, ngẩng đầu người phụ nữ vừa nãy còn hống hách kiêu căng.

Tôi nhận ra bà ta, mẹ của kẻ đội sổ lớp học: Trần Tử Hiên, tên bà ta là Trần Đức Dung.

Thấy tôi , bà ta nhếch mép kh,inh b ,ỉ, liếc tôi từ trên xuống dưới.

“Nhìn cái gì? Không cam lòng à?”

“Con bé, xã hội này không phải chỉ cần học giỏi là đủ đâu.”

Bà ta đưa ngón tay có móng dài nhọn hoắt ch ,ọc vào ng ,ực tôi, “Hạng học sinh nghèo như , e là cả đời cũng không quyên nổi nổi một cuốn sách cho thư viện chứ đừng một tòa nhà!”

Trong hội trường, lác đác vang lên vài tiếng nhạo.

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay c ,ắm s ,âu vào lòng bàn tay.

“Tôi có thể hỏi hiệu trưởng Vương một việc không? Nếu bà ấy đã quyên góp thư viện, có thể tra lại danh sách quyên góp không?”

Trần Đức Dung như nghe chuyện gì buồn lắm.

“Tra? Cô nghĩ là ai? Danh tiếng của chồng tôi, Lý Thành Hải, còn cần phải tra sao?”

Hiệu trưởng lau mồ hôi, “Danh sách quyên góp ở phòng tài chính…”

Tôi thẳng vào mắt ông ta, “Nếu tôi không nhớ nhầm, theo quy định, tất cả các khoản quyên góp đều phải công khai ít nhất hai năm.”

Hội trường dần dần im lặng.

Sắc mặt Trần Đức Dung bắt đầu thay đổi, “Cô có ý gì?”

Hiệu trưởng lắp bắp móc điện thoại, gọi đến phòng tài chính.

Khi giọng của trưởng phòng tài chính vang lên qua loa ngoài, cả hội trường nín thở.

“Thư viện mới năm ngoái á? Tên người quyên góp là… bà Tô Uyển Ninh.”

Trong sự im lặng đến chết chóc, sắc mặt Trần Đức Dung tái nhợt hẳn đi.

Bà ta giật lấy điện thoại của hiệu trưởng, hét lên: “Không thể nào! Rõ ràng là chồng tôi mà!”

Giọng trưởng phòng tài chính vẫn tiếp tục.

“Hệ thống ghi lại, ông Lý Thành Hải có tham gia quyên góp, số tiền là… một trăm ngàn tệ.”

Cả hội trường bùng nổ.

Một trăm ngàn tệ và một tòa thư viện, sự chênh lệch đó quả thật quá lớn.

Tay Trần Đức Dung bắt đầu run rẩy, “Chắc chắn có nhầm lẫn rồi! Không thể nào! Rõ ràng chồng tôi tập đoàn quyên cả tòa nhà mà!”

Đột nhiên, sắc mặt bà ta thay đổi.

“Tôi biết rồi! Người họ Tô kia nhất định là cấp dưới của chồng tôi!”

“Chắc chắn là ta âm thầm đổi tên chồng tôi thành tên mình!”

Tôi dáng vẻ rối loạn của bà ta, không nhịn bật .

Mẹ tôi, Tô Uyển Ninh, mới là người nắm thực quyền của tập đoàn Kinh Hải, còn cha tôi, ông ta chỉ là một “tổng giám đốc” hữu danh vô thực, ăn nhờ ở đậu.

Bao năm nay ông ta ra ngoài vênh váo, mẹ tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Không ngờ ông ta lại lén lút nuôi nhân bên ngoài, thậm chí còn có cả con trai lớn như rồi.

Vậy mà bây giờ họ còn dám đến quậy trong buổi họp tuyển sinh sau kỳ thi đại học của tôi!

Tôi gắng kiềm nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh về phía hiệu trưởng.

“Vậy nếu người quyên góp không phải là cha của Trần Tử Hiên, thì suất tuyển thẳng này… vẫn nên là của tôi, đúng không?”

Hiệu trưởng lau mồ hôi trán, còn chưa kịp trả lời, Trần Đức Dung đã đập bàn hét lớn.

“Chắc chắn tòa nhà đó là chồng tôi quyên góp! Cô đợi đó, tôi gọi điện cho ông ấy ngay!”

Nói xong, bà ta quay số.

Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông quen thuộc.

“Vợ à, có chuyện gì thế? Anh đang họp…”

2

Trần Đức Dung bật loa ngoài, giọng ngọt như rót mật.

“Chồng , hôm nay em tới trường rồi này, không phải đã quyên một tòa nhà thư viện ở đây sao?”

“Thế mà tra ra, tên người quyên góp lại là một người họ Tô!”

“Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, mau giải thích rõ ràng với hiệu trưởng đi mà”

Giọng bên kia khựng lại, rõ ràng có chút hoảng hốt.

“Cái này… chuyện quyên góp khá phức tạp, để giải thích sau nhé.”

Nhưng Trần Đức Dung không buông tha, “Em biết bận, bây giờ thật sự rất quan trọng, liên quan đến việc Tử Hiên có tuyển thẳng không mà.”

“Em biết mà, người họ Tô kia chắc chắn là lén sửa tên người quyên góp rồi đúng không?”

“Anh đi, chồng

“Cái này…”

Giọng của cha tôi nghe rõ ràng thiếu tự tin, “Quyên góp là lấy danh nghĩa tập đoàn, có thể là phía tài vụ ghi nhầm thôi…”

Trần Đức Dung lập tức như bắt cọng rơm cứu mạng.

“Nghe thấy chưa? Hiệu trưởng! Chỉ là lỗi ghi nhầm thôi!”

“Vậy đi nhé!”

Cha tôi đột nhiên lớn tiếng ngắt lời, “Nếu đã có sai sót thủ tục, thì tập đoàn Kinh Hải chúng tôi sẵn sàng quyên thêm một tòa nhà thí nghiệm nữa! Lần này đảm bảo giấy tờ chuẩn chỉnh!”

Cả hội trường ồ lên kinh ngạc.

Trần Đức Dung đắc ý liếc quanh, cuối cùng ánh mắt đắc thắng rơi lên người tôi.

Hiệu trưởng như trút gánh nặng, lau mồ hôi trên trán.

“Tổng giám đốc Lý thật là hào phóng! Vậy suất tuyển thẳng này…”

“Đương nhiên là của con tôi!”

Trần Đức Dung vội vàng c ,ướp lời, hếch cằm với tôi, “Hạng học sinh nghèo như mà cũng đòi tranh với tôi? Không soi gương xem mình là thứ gì à!”

Tôi bình thản dáng vẻ hả hê của bà ta, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ nhẹ như không.

Cha tôi thêm vài câu xã giao, rồi cúp máy vội vàng.

Các lãnh đạo trường bắt đầu xì xào bàn tán, có người nhỏ giọng:

“Tập đoàn Kinh Hải đúng là có thế thật…”

“Hay là suất này cứ để…”

Trần Đức Dung nghênh ngang bước đến trước mặt tôi.

“Con nhóc, bây giờ tâm phục khẩu phục chưa? Cô…”

Tôi mỉm cắt lời bà ta, “Khoan đã, nếu chỉ cần quyên một tòa nhà là có thể tuyển thẳng, chẳng phải là rất bất công với những học sinh giỏi thật sự hay sao?”

Nét trên mặt Trần Đức Dung càng đậm.

“Công bằng?”

Bà ta lên như nghe chuyện lớn nhất thế kỷ, ngón tay gần như ch ,ọc vào mũi tôi.

“Loại học sinh nghèo như mà cũng dám đến công bằng?”

Bà ta quay lại đối mặt với cả hội trường, giọng the thé chói tai.

“Mọi người nghe rõ chưa? Xã hội này là cuộc chơi của người giàu!”

“Chồng tôi tùy tiện vung tay là hai tòa nhà, còn có người đọc sách hơn chục năm, trong mắt chúng tôi chẳng khác gì trò hề!”

Trần Tử Hiên cũng nghênh ngang bước đến trước mặt tôi, “Tô Du Du, nghĩ học giỏi là giỏi lắm à?”

“Hạng nghèo k ,iết x ,ác như , cho dù có tốt nghiệp từ Bắc Đại, cũng chỉ biết chạy theo tôi xin việc thôi!”

“Tôi khuyên biết điều một chút, không chừng tôi thấy trông còn tạm , sẽ giới thiệu cho mấy mối ăn kiếm tiền đấy!”

Cả hội trường im phăng phắc, tất cả đều bị sự ngông cuồng và trịch thượng của hai mẹ con họ cho ch ,et lặng.

Tôi liếc thấy sắc mặt hiệu trưởng tái mét, mấy vị lãnh đạo trường cũng đang nhau bối rối.

“Đã như …”

Tôi thong thả móc điện thoại ra, “Vậy thì tôi cũng quyên hai tòa nhà.”

3

Lời tôi vừa dứt, cả hội trường lập tức nổ ra một tràng vang rền.

Trần Tử Hiên đến mức đập cả đùi, chỉ tay vào tôi:

“Tô Du Du, có phải học nhiều đến ngu luôn rồi không? Hai tòa nhà? Cô có biết số tiền đó là bao nhiêu không hả?”

Trần Đức Dung càng khoa trương hơn, lấy tay bịt miệng the thé:

“Hiệu trưởng à, ông nghe thấy không? Con nhỏ học sinh nghèo này đòi quyên góp hai tòa nhà đấy! Tôi e là ngay cả một cái nhà vệ sinh trong đó ta cũng không mua nổi đâu!”

Hiệu trưởng gượng gạo ho vài tiếng, “Bạn Tô à, nơi này không thích hợp để giỡn đâu…”

Tôi không để tâm đến những lời mỉa mai đó, trực tiếp rút điện thoại ra, gọi cho Giám đốc tài chính của Tập đoàn Kinh Hải, mở loa ngoài.

“Giám đốc Lưu, tôi muốn quyên góp cho trường hai tòa nhà thí nghiệm, phiền ông sắp xếp chuyển khoản hai triệu ngay bây giờ.”

Đầu dây bên kia, giọng Giám đốc Lưu kính cẩn và dứt khoát:

“Vâng, đại tiểu thư, tôi lập tức xử lý.”

Nụ của Trần Đức Dung lập tức đông cứng lại, con ngươi trợn to.

Tập hồ sơ trong tay hiệu trưởng cũng “bốp” một tiếng rơi xuống đất.

Cả hội trường như chết lặng, mọi người trừng mắt tôi không dám tin.

Sắc mặt Trần Đức Dung liên tục biến đổi, đột nhiên gào lên:

“Không thể nào! Nhất định là ta người diễn trò!”

Ngay lúc đó, điện thoại của hiệu trưởng vang lên. Giọng trưởng phòng tài chính truyền ra từ loa ngoài:

“Hiệu trưởng! Vừa có một tài khoản ẩn danh chuyển vào hai triệu, ghi là ‘tiền quyên góp xây nhà thí nghiệm’!”

Cả hội trường lập tức bùng nổ!

Sắc mặt Trần Đức Dung trắng bệch, môi run rẩy:

“Không… không thể nào… sao nó có thể…”

Tôi khẽ mỉm , bà ta:

“Bây giờ, suất tuyển thẳng này nên là của ai?”

Hiệu trưởng lau mồ hôi, vừa định mở miệng thì Trần Đức Dung bỗng như phát điên, xông lên hét lớn:

“Khoan đã! Chồng tôi vẫn có thể quyên thêm!”

Bà ta cuống quýt gọi cho Lý Thành Hải, giọng gào thét đầy tuyệt vọng:

“Chồng à! Con nhỏ kia nó vừa quyên hai tòa nhà! Anh mau quyên thêm nữa đi! Chúng ta tuyệt đối không thua!”

Đầu dây bên kia, giọng Lý Thành Hải rõ ràng đang hoảng loạn:

“Đức Dung, em đừng kích …”

“Tôi mặc kệ!”

Trần Đức Dung gần như phát cuồng, gào lên:

“Anh nhất định phải quyên thêm! Nếu không thì Tử Hiên mất suất rồi!”

Sau mấy giây im lặng, Lý Thành Hải nghiến răng :

“Được… sẽ quyên thêm một tòa nữa!”

Trần Đức Dung lập tức quay sang tôi đắc thắng, như thể đã thắng cuộc.

“Nghe thấy chưa? Chồng tôi sẽ quyên thêm một tòa! Tổng cộng là ba tòa! Cô lấy gì mà đọ?”

Bà ta kiêu căng đứng giữa sân khấu như một con gà trống vừa chiến thắng, mắt lướt qua cả hội trường.

“Ba tòa nhà! Hẳn hoi ba tòa!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...