Cuộc Chiến Quà Tặng – Chương 1

1

Khi tôi đọc tin nhắn trong nhóm, dưới lời thông báo của mẹ Châu Hạo đã có hàng loạt biểu tượng ngón tay cái thả. Tôi cảm thấy không hài lòng. Hộp quà rõ ràng là do tôi bỏ ra, cớ gì lại Ban phụ huynh tìm nhà tài trợ?

Hơn nữa, ý định ban đầu của tôi chỉ là tặng ba giáo viên chính của lớp mỗi người một hộp quà. Nhưng cả trường có đến 70-80 giáo viên, trong khi mỗi hộp quà của tôi bán với giá 198 tệ, tức là gần hai mươi nghìn tệ, sao tôi có thể tặng hết ?

Tôi nhắn tin riêng cho mẹ Châu Hạo.

“Mẹ của Châu Hạo ơi, có lẽ chị nhầm rồi, chúng ta chỉ cần tặng ba giáo viên thôi, không cần tặng toàn trường đâu nhé?”

Bà ấy nhanh chóng trả lời.

“Đã tặng thì phải tặng hết chứ, như giáo viên của lớp chúng ta mới nở mày nở mặt.”

“Tôi đã tính rồi, toàn trường có tổng cộng 83 giáo viên và nhân viên. Hộp quà của chị có logo tiệm bánh mà, coi như quảng cáo. Nhiều tiệm nhỏ còn ao ước cơ hội này đấy.”

Tôi gần như sôi máu, 83 hộp quà, tổng cộng hơn 16.000 tệ. Tôi đâu cần phải quảng cáo theo cách này?

“Mẹ Châu Hạo, không thể như . Tặng hai, ba hộp để bày tỏ lòng thành thì không sao, số lượng lớn thế này cần hơn 16.000 tệ, tiệm nhỏ của tôi không thể tặng hết đâu.”

“Sao chị tính toán chi li thế? Đó là giá bán thôi, chứ chi phí đâu có cần nhiều . Vì con cái, bỏ ra một chút cũng đâu có sao?”

Chuyện này thật nực , dù chỉ tính theo chi phí thì cũng phải hơn 10.000 tệ rồi. Tôi không muốn tranh cãi thêm, liền thẳng.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ rằng mình cần phải bỏ ra nhiều đến thế. Nếu cần, Ban phụ huynh có thể góp tiền mua. Còn nếu không, tôi không thể tặng miễn phí .”

Mẹ Châu Hạo không trả lời nữa.

Một lát sau, bà ấy đăng một đoạn tin nhắn dài trong nhóm phụ huynh.

“Các phụ huynh ơi, quà tặng Ngày Nhà giáo vừa rồi gặp chút trục trặc.”

“Trước tiên, tôi xin lỗi vì không rõ. Hộp quà là do mẹ của Lục Tử Kỳ cung cấp, thông tin lúc nãy của tôi chưa chính xác.”

“Nhưng mẹ Lục Tử Kỳ cầu bán hộp quà với giá niêm yết. Tôi đã tính rồi, lớp chúng ta có 40 học sinh, mỗi người phải đóng 410,85 tệ, lấy từ quỹ lớp. Có ai có ý kiến gì không?”

Tiếp theo, bà ấy đính kèm hai ảnh chụp màn hình tin nhắn của chúng tôi.

Một bức là tin nhắn tôi : “Được thôi, chúng ta bày tỏ tấm lòng là điều nên .”

Một bức khác là nửa câu tin nhắn của tôi: “Nếu các cần, Ban phụ huynh có thể bỏ tiền mua.”

Ngay lập tức, trong nhóm xuất hiện những biểu tượng mặt khóc và mặt chán nản.

Rồi có người : “Đắt thế à? Chúng ta vừa mới đóng 500 tệ quỹ lớp, giờ lại dùng hết à?”

Chỉ có vài người bình luận: “Thật ra không cần phải tặng nhiều giáo viên thế đâu, chỉ cần tặng ba giáo viên chính là đủ rồi.”

Nhưng mẹ Châu Hạo nhanh chóng phản bác.

“Ngày Nhà giáo là dịp để tất cả giáo viên trong trường tôn trọng như nhau. Ba giáo viên chính tặng, mà các thầy bộ môn khác thì không có, mọi người nghĩ xem sẽ ra sao?”

“Giáo viên bộ môn có, thế còn các thầy trong ban giám hiệu, hậu cần, và hiệu trưởng thì sao?”

“Điều quan trọng nhất là, chúng ta tặng quà dưới danh nghĩa của lớp, đó là cơ hội để nâng cao danh tiếng cho lớp và các giáo viên của chúng ta. Cuối cùng, tất cả những lợi ích này sẽ quay lại với con cái chúng ta. Xin mọi người đừng ngắn hạn.”

Mọi người im lặng, chỉ có một người trong Ban phụ huynh thường xuyên đồng với mẹ Châu Hạo khen ngợi: “Không hổ danh là đại diện của Ban phụ huynh, tầm thật xa!”

“Ôi, tôi có tầm xa thì ích gì, tiếc là có người chỉ biết đến tiền. Tôi đã chi phí không nhiều đến thế, một số người vẫn muốn kiếm tiền từ chính các học sinh. Dĩ nhiên là chị ta chẳng sao cả, bỏ ra hơn 400 tệ mà có thể thu về gần 20.000 tệ lợi nhuận.”

“Thôi, tôi không muốn nhiều nữa. Có ai không muốn đóng tiền thì hãy ngay, chúng ta sẽ tính lại. Tất nhiên, nếu ai từ chối đóng góp, tên của con họ sẽ không xuất hiện trên thiệp quà tặng, các khoản thu chi của Ban phụ huynh đều rất rõ ràng, mọi người yên tâm.”

400 tệ đối với nhiều gia đình hiện nay không phải là số tiền quá lớn, nên không có ai đứng ra phản đối. Nhưng sau khi bị mẹ Châu Hạo bóng gió như , mọi chuyện bỗng trở thành tôi là kẻ trục lợi từ sau lưng.

Khi tôi xong việc và đọc những tin nhắn trong nhóm, cảm giác tức giận bùng lên trong lòng. Dù việc này có thể giúp tôi kiếm vài nghìn tệ, tôi không phải là người coi trọng tiền bạc đến mức ấy. Tôi lập tức viết một đoạn tin dài trả lời trong nhóm.

“Xin lỗi mọi người, tôi là mẹ của Lục Tử Kỳ, cũng là chủ tiệm cung cấp hộp quà bánh ngọt mà mẹ Châu Hạo đã đề cập.”

“Sau khi đọc những thảo luận ở trên, tôi cần rõ một số điểm.”

“Thứ nhất, hộp quà lần này là do mẹ Châu Hạo chủ liên hệ tôi sau khi thấy bài đăng trên trang cá nhân của tôi. Tôi không hề quảng bá hay ép buộc bán hàng cho ai, và hoàn toàn không có ý định kiếm tiền từ các phụ huynh.”

“Thứ hai, ý định ban đầu của tôi chỉ là tặng ba hộp quà cho ba giáo viên chính, đây là tấm lòng của tôi, và tôi sẵn sàng tặng miễn phí. Thậm chí, dù đứng dưới danh nghĩa học sinh hay Ban phụ huynh, tôi cũng không tính toán.”

“Thứ ba, tôi phản đối việc tặng quà cho toàn bộ 83 giáo viên trong trường. Thứ nhất, việc này không có ý nghĩa gì. Những lời như “nâng cao danh tiếng của giáo viên” hay “lợi ích tiềm tàng” mà mẹ Châu Hạo đều quá phóng đại. Thứ hai, chi phí quá cao và sẽ tạo gánh nặng tài chính không cần thiết cho mọi người.”

“Thứ tư, nếu mẹ Châu Hạo vẫn muốn tặng quà cho toàn bộ giáo viên và chọn hộp quà của tôi, tôi xin rõ rằng mỗi hộp quà có chi phí là 130 tệ, chưa tính chi phí đóng gói. Tổng chi phí sẽ lên tới hơn 10.000 tệ. Là một phụ huynh, tôi không thể tự mình gánh vác khoản tiền này, mong mọi người thông cảm.”

Ngay sau khi tôi gửi đi, nhóm lại trở nên xôn xao. Một số phụ huynh bắt đầu đứng về phía tôi.

“Mẹ Kỳ Kỳ, tôi hiểu . Tôi cũng nghĩ không cần phải tặng hết toàn bộ giáo viên, chưa từng nghe ai , chỉ cần thể hiện tấm lòng là đủ.”

“Hơn 10.000 tệ, nếu là tôi thì cũng không muốn bỏ ra miễn phí, điều này hoàn toàn có thể hiểu .”

Khi dư luận bắt đầu chuyển hướng, mẹ Châu Hạo liền gửi biểu tượng mắt lườm trong nhóm.

“Mọi người sao thế? Cô ta 10.000 tệ thì đúng là 10.000 tệ à? Các tin lời của người bán hàng như sao? Nếu đặt với số lượng lớn từ nhà máy, chắc chắn giá sẽ rẻ hơn mà. Các đúng là dễ bị lừa.”

Lúc này, tôi thực sự nổi giận, trả lời ngay lập tức.

“Mẹ Châu Hạo, hộp quà của tôi là bánh ngọt handmade, hoàn toàn bằng nguyên liệu tốt nhất. Nó khác xa so với các sản phẩm từ nhà máy, và chi phí chắc chắn cao hơn.”

“Hơn nữa, tôi cũng không ép buộc ai mua hộp quà của mình. Nếu thấy giá không phù hợp, các có thể tìm món quà khác.”

Bà ấy liên tục gửi những biểu tượng mắt lườm dưới tin nhắn của tôi.

“Cô thì ai biết là thật hay giả?”

Đúng lúc đó, một phụ huynh khác, là bố của một trong lớp, đã một câu đầy lý lẽ.

“Mọi người đừng cãi nhau nữa. Tôi nghĩ vấn đề chính ở đây không phải là giá của quà tặng, mà là số lượng quà tặng đúng không?”

“Hộp quà của mẹ Kỳ Kỳ thật sự rất đẹp, không quá đắt và cũng thể hiện tấm lòng.”

“Nhưng nếu phải tặng cho toàn bộ giáo viên trong trường, thì cho dù là món quà gì, chi phí cũng sẽ quá lớn. Vì , trước tiên, chúng ta nên bỏ phiếu quyết định số lượng quà cần tặng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...