Cuộc Chiến Ly Hôn [...] – Chương 6

Chỉ sau một ngày, tài khoản mạng xã hội của mẹ tôi đã vượt mốc 1 triệu người theo dõi.

Mẹ tôi : “Loại đàn ông như thế thì phải bị bôi tro trát trấu khắp nơi.

Cho thiên hạ biết hắn đê tiện đến thế nào, để đám phụ nữ khác không bị lừa!”

Tôi không nghe điện thoại của Lương Khoan, nên ta tức tốc lao thẳng đến nhà tôi.

Mắt đỏ ngầu, tôi đầy căm hận:

“Bạch Nhiễm, tôi không ngờ độc ác đến thế! Ly hôn! Sống thế này không nổi nữa!

Cô đáng ra phải thối rữa trong cái cống rãnh!”

Tôi nhướng mày, đáp lại bằng một nụ nhạt:

“Phân thì nên ở trong bồn cầu. Ra ngoài bốc mùi ô nhiễm không khí là lỗi của đấy.”

“À đúng rồi, quên chưa , mấy hôm trước tôi đã kiện bồ nhí của cầu ta trả lại toàn bộ tài sản chung giữa tôi và .”

“Chắc giấy triệu tập đã đến tay ta rồi.”

15

Ôn Ý gượng gạo chịu đựng ánh mắt soi mói của đồng nghiệp, bước vào văn phòng để xin nghỉ phép.

Sếp ta cau mày, lạnh lùng thẳng: “Sau này khỏi cần đến nữa, đi xuống phòng tài vụ lãnh lương rồi nghỉ việc luôn đi.”

Ôn Ý đỏ hoe mắt, bất mãn: “Dựa vào đâu mà đuổi việc tôi? Tôi có ký hợp đồng lao hợp pháp đấy!”

Sếp thậm chí chẳng buồn ta một cái:“Nếu danh tiếng công ty bị ảnh hưởng vì , chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý và cầu bồi thường. Còn bây giờ, cút khỏi mắt tôi ngay.”

Người lãnh đạo đó cũng từng bị chồng phản bội, nên càng căm ghét tiểu tam.

Ôn Ý còn định cãi tiếp, thì sếp lại lạnh lùng cắt lời: “Danh tiếng của công ty, nếu bị tổn , thiệt không nhỏ đâu.”

Ôn Ý chột dạ. Cái mũ “ mất danh dự công ty” mà chụp xuống đầu thì thiệt bao nhiêu là do công ty định đoạt.

Cô ta căm tức trừng mắt sếp, cuối cùng vẫn phải cắn răng nuốt giận mà bỏ đi.

Về đến nhà, chưa kịp câu nào thì bố ta đã tát thẳng một cái:

“Bố mẹ đã phải nhịn ăn nhịn mặc, bán cả nồi niêu xoong chảo để cho mày đi học, mà mày lại đi tiểu tam cho người ta?

Mày học hết mớ chữ đó rồi đổ vào bụng chó hết rồi à?!”

“Nhà này không có đứa con như mày! Cút đi cho khuất mắt!”

Mới vừa bị đuổi việc, giờ lại bị bố đánh mắng như tát nước, Ôn Ý hoàn toàn sụp đổ.

“Phải! Là con tiểu tam đó! Nhưng nếu con không tiểu tam, thì nhà mình sao ở căn nhà to thế này?

Sống cuộc sống thoải mái thế này là từ đâu mà ra? Nếu con không tiểu tam, bố mẹ còn đang đào đất kiếm cơm đấy!”

“Từ nhỏ đến lớn, con toàn phải mặc quần áo cũ người ta cho. Con cũng từng muốn có đồ mới, bố mẹ đâu có tiền mua!”

“Nhà nghèo thế, sao còn sinh con ra gì?! Con sợ nghèo, con muốn có tiền thì sao nào? Có gì sai hả?!”

Bố ta ôm ngực, run rẩy chỉ tay vào con : “Mày…”

Chưa kịp hết câu, ông đã gục xuống.

Ôn Ý hoảng loạn, lao đến ôm bố: “Bố ơi! Bố… đừng con sợ! Con không tiểu tam nữa! Con không nữa, bố đừng giận…”

Bố ta nằm im không phản ứng.

Mẹ ta gào khóc thảm thiết: “Trời ơi, nhà này rốt cuộc là tạo nghiệt gì mà ra nông nỗi này?!”

Ôn Ý vừa khóc vừa gọi cấp cứu, lòng hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhưng còn chưa hết bi kịch, vừa đưa bố lên xe cấp cứu xong, ta liền nhận giấy triệu tập của tòa án.

16

Tối trước ngày ra tòa, Ôn Ý quỳ gối trước mặt tôi.

“Bạch Nhiễm, tôi chưa từng có ý hoại gia đình chị, tôi chỉ muốn moi ít tiền từ Lương Khoan thôi.

Cầu xin chị đừng đẩy tôi đến bước đường cùng.

Tôi hứa sẽ cắt đứt với ta, không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa.”

Cô ta vừa khóc vừa , nước mắt rơi như mưa, trông vô cùng đáng thương.

Số tiền Lương Khoan đưa cho ta, ta có tiêu xài ít nhiều, phần lớn vẫn cất giữ cẩn thận. Nếu tôi kiện đòi lại, ta sẽ mất trắng.

Người ta hay : “Phụ nữ đừng khó nhau.” Nhưng xin lỗi, đó là tiền của tôi – mà lại bị đưa cho người phụ nữ khác, tôi đau lòng chứ!

Vì thế, tôi từ chối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...