“Chị Bạch Nhiễm, thật ngại quá vì phiền chị. Nhà em đang sửa sang một chút, nên thời gian này phải ở nhờ bên nhà chị. Làm phiền chị rồi ạ.”
Cô đó trang điểm lòe loẹt, mặt đầy tự đắc, mềm nhũn như không xương tựa vào người Lương Khoan.
Lương Khoan đến mức mặt mũi sáng bừng, còn không quên hôn một cái lên má ta:
“Khách sáo gì, cứ ở thoải mái.”
Sau đó quay sang tôi, ánh mắt đầy thỏa mãn.
“Bạch Nhiễm, như mới đúng chứ? Phụ nữ các em phải biết thời thế. Yên tâm, chỉ cần hai người chung sống hòa bình, tuyệt đối không để em thiệt…”
Câu còn chưa dứt, tôi đã tát cho một phát thẳng mặt.
Không phải tôi không bình tĩnh, mà là hai người đó thật sự quá sức ghê tởm.
Vợ và tiểu tam ở chung một nhà? Lương Khoan, đầu bị cửa kẹp rồi hả?
Anh tưởng mình là hoàng đế thời cổ đại chắc? Thần kinh có vấn đề à?
“Bắt tôi sống cùng tiểu tam? Não có bệnh à? Nhân cách, đạo đức của bị chó gặm rồi sao, hay là bố mẹ chưa từng dạy thế nào là liêm sỉ?”
Lương Khoan bị tôi tát, mắt như tóe lửa – con đàn bà chết tiệt này, dám đánh mình?!
Anh ta nghĩ tôi nể mặt ta lắm à?
Thấy ta giơ tay lên định đánh, tôi lập tức lao vào bếp, rút con dao thái trong bếp ra.
Lương Khoan lao đến nơi liền phanh gấp, hai tay giơ lên, cẩn thận từng bước:
“Có gì thì từ từ , em gì thế? Nếu em không muốn Ôn Ý ở lại, lập tức bảo ấy đi.”
Nhìn dáng ta rón rén lùi lại, hai chân run lẩy bẩy – đúng là sợ muốn chết.
Tôi lạnh. Quả thật, kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ liều.
Tôi không ngốc đến mức vì một thằng đàn ông mà tự hủy đời mình.
Nhưng tôi vẫn cầm con dao bước ra khỏi bếp.
Lương Khoan trốn sau lưng Ôn Ý, mắt mở to như sắp rơi ra khỏi tròng.
Tôi run rẩy gào lên:
“Lương Khoan, cho dù tôi không định ly hôn, cũng không có nghĩa là tôi có thể trơ mắt chồng mình ôm ấp người đàn bà khác trước mặt tôi!”
“Tuyệt đối không thể sống chung dưới một mái nhà với tiểu tam! Căn nhà này – có tôi thì không có ta, có ta thì không có tôi.”
Nhìn hai người họ như bị chó đuổi lao ra khỏi nhà, tôi sờ sờ mặt mình, âm thầm khen bản thân một tiếng: Diễn xuất cũng ra gì đấy chứ, cái vẻ sợ chết của tụi nó kìa.
Thám tử tư dặn tôi phải nhịn thêm vài hôm, đừng để phía Lương Khoan phát hiện gì cả.
Màn kịch điên rồ này của tôi chắc đủ để khiến Lương Khoan tin rằng tôi thật sự không định ly hôn rồi nhỉ?
Đang định cất dao vào bếp thì một đôi ông bà già đẩy cửa bước vào.
Ồ, cha mẹ của cục phân kia về rồi.
07
Hai người con dao trong tay tôi, mặt lập tức sa sầm.
Bà cụ mở miệng trước: “Còn không mau nấu cơm, tao đói lắm rồi.”
Ông cụ chen vào: “Nấu món khoai tây nghiền đi, cho dễ tiêu.”
Thật đúng là… chẳng buồn giả vờ nữa luôn.
Tôi lườm họ một cái. Thời buổi nào rồi, ai còn chịu nhún nhường nữa chứ?
Bố mẹ Lương Khoan dọn đến sống chung với vợ chồng tôi từ năm năm trước, là để giúp chăm cháu.
Thực tế thì toàn tôi chăm, lại còn phải cung kính phục vụ hai ông bà ấy như khách quý.
Tôi từng phản đối, lần nào cũng bị tên chồng tệ đó dỗ ngon dỗ ngọt mà tin lời.
Bảy năm hôn nhân, sống chung năm năm, tôi không là con dâu mẫu mực, cũng đối đãi lễ phép, chu toàn.
Nghĩa vụ con dâu, tôi chưa từng thiếu.
Trước kia họ còn tỏ ra khách sáo, từ sau khi chúng tôi “xé mặt”, thái độ liền thay đổi – ra mặt chỉ tay năm ngón với tôi.
Thật không biết xấu hổ. Rách mặt rồi mà còn tưởng mình chiếm phần hơn à?
Không nhớ nổi bài học luôn sao?
Tôi biết chuyện Lương Khoan ngoại cũng là nhờ cờ nghe họ chuyện.
Họ sớm đã biết chuyện Lương Khoan mèo mỡ bên ngoài, thậm chí còn giấu tôi, lén tính toán để tiểu tam sinh thêm cháu trai cho họ.
Khi nghe họ trò chuyện, đầu tôi như trống rỗng, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Cho đến khi tôi lén theo dõi, thấy hai ông bà dắt con tôi đi ăn cùng Lương Khoan và Ôn Ý.
Trên bàn ăn, hai người già cứ thế mà :
Bà cụ bảo: “Ôn Ý à, con còn trẻ lại xinh đẹp, sinh cho Lương Khoan một thằng con trai đi, tao cho con một triệu.”
Ông cụ tiếp lời: “Nếu con muốn cưới vào nhà này cũng .”
Ôn Ý giả vờ đoan trang: “Sinh con thì , còn cưới xin thì con không dám nghĩ. Dù gì Lương và chị dâu cũng kết hôn bảy năm rồi. Ly hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ấy.”
Tôi lúc đó lao thẳng tới, lật tung bàn ăn, còn tát cho con đàn bà kia một phát:
“Cô biết người ta có vợ mà vẫn chen chân vào, còn giả nhân giả nghĩa lo người ta bị ảnh hưởng danh tiếng? Có cần tôi cảm ơn không hả?!”
Ngay tại chỗ đó, tôi đòi ly hôn. Mặt mũi chính là bị xé rách từ hôm đó.
Tôi thật sự không hiểu nổi – cha mẹ kiểu gì mà dạy ra một đứa con trai lệch lạc đạo đức như , đã thế lại còn chẳng biết xấu hổ.
Cũng do tôi xui xẻo, mới gặp phải cả một gia đình không biết luân thường đạo lý thế này.
Ai thích hầu thì cứ việc, tôi không chơi nữa.
08
Ra khỏi nhà, tôi tìm một góc vắng, gọi ngay cho luật sư.
Tôi kể hết chuyện hôm nay, rồi hỏi: “Với cái gia đình tam quan lệch lạc như thế, liệu mình có thể lấy đó lý do để giành lợi thế không?”
Luật sư im lặng một lát rồi đáp: “Cũng có thể theo hướng đó. Nhưng chị có giữ lại bằng chứng gì không?”
“Tôi có, có hết! Tôi ghi âm lại rồi.”
“Rất tốt, rất đúng. Hiện tại thám tử tư và trợ lý của tôi đã thu thập đủ bằng chứng:
– Trong thời gian hôn nhân, Lương Khoan đã chuyển rất nhiều tiền cho tiểu tam.
– Gần đây, ta cũng đang tìm cách chuyển tài sản sang chỗ khác.”
“Tiền đưa cho tiểu tam, chị có thể đòi lại toàn bộ, hoặc ít nhất là phần lớn.
Tài sản đang bị tẩu tán, chúng tôi có thể cầu tòa xử toàn bộ thuộc về chị.
Tính đến giờ, tổng cộng khoảng hơn 3 triệu tệ.”
“Nhưng phía thám tử con số thật sự chắc chắn còn nhiều hơn – Lương Khoan còn có một lượng lớn cổ phiếu, đứng tên người khác. Nếu người đó đồng ý đứng ra chứng, tổng tài sản có thể còn cao hơn nhiều.”
“Ý ta là cần thêm vài ngày để tiếp cận người đứng tên hộ. Chị thấy sao?”
Tôi thấy sao à? Còn phải hỏi?
Tiền mà – ai mà chẳng thích càng nhiều càng tốt chứ?
Bạn thấy sao?