3
Bà không nỡ oán hận đứa con trai cưng, nên dồn hết căm phẫn sang tôi, trừng mắt đầy hằn học, rồi lại quay sang Lưu Xương Minh với vẻ đáng thương.
“Xương Minh, sao con có thể vì con tiện nhân này mà đối xử với mẹ như ? Tình hiếu của con bị chó ăn mất rồi sao?”
“Muốn con cái hiếu thảo thì trước tiên bậc cha mẹ phải biết thương!”
Lưu Xương Minh mở điện thoại, bật đoạn video bà vừa nguyền rủa tôi.
Những lời độc ác khó nghe vang lên rõ mồn một.
Bà không ngờ mình lại bị bắt quả tang, ấp úng không gì.
Nhưng Lưu Xương Minh đã cướp lời trước.
“Người như mẹ, thật sự không xứng đáng sống cùng con cháu. Ngày mai con sẽ đưa mẹ về quê, từ nay đừng quay lại nữa.”
Với một người như mẹ chồng tôi, một ngày không thấy con trai cũng đủ giày vò như mất mạng.
Nghe , bà ta hoảng hốt đến mức quên cả khóc, lập tức từ bậu cửa lao xuống, vừa bò vừa lắc đầu liên tục.
“Con ơi, mẹ sai rồi, mẹ hồ đồ mới những lời quá đáng như . Từ nay mẹ hứa sẽ không khó dễ cho Gia Gia nữa…”
“Trước đây mẹ cũng hứa như thế. Nhưng xin lỗi, con không còn tin mẹ nữa.”
Lưu Xương Minh mẹ đầy thất vọng.
Nhưng khi quay sang tôi, ánh mắt ta lại tràn đầy áy náy và đau lòng.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, định kéo tôi về phòng ngủ.
Chưa kịp bước đi, mẹ chồng đã nhào tới, quỳ rạp dưới chân tôi, ôm chặt lấy cổ chân, vừa khóc vừa tự vả vào mặt mình.
“Gia Gia, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý con khó chịu. Chỉ là mẹ thấy Xương Minh thương con quá, mẹ sợ nó chỉ quan tâm đến con mà quên mẹ…”
“Ba nó mất khi nó mới năm tuổi, nếu nó không lo cho mẹ, thì sau này mẹ biết dựa vào ai đây?”
Bà ta khóc lóc vô cùng thảm thiết, khác hẳn dáng vẻ ăn vạ ban nãy, trông chẳng khác nào thật lòng hối lỗi.
Lòng người vốn mềm yếu.
Lưu Xương Minh dù tức giận cũng không khỏi lòng, thấy bà khóc đến thảm thương thì ánh mắt cũng dịu đi đôi phần.
Anh tôi một chút, rồi cúi xuống định đỡ bà dậy.
“Mẹ, mẹ đừng như , đứng lên đi!”
Bà ta không đứng dậy, mà hất tay ra, tiếp tục cầu xin tôi.
“Gia Gia, mẹ thực sự biết lỗi rồi, con cho mẹ một cơ hội nữa đi. Mẹ hứa từ nay không nặng con câu nào nữa, đừng đuổi mẹ về quê mà!”
Bà ta không sai.
Những năm qua vì nuôi Lưu Xương Minh ăn học, bà đã đủ nghề, chịu đủ khổ, chưa đến sáu mươi tuổi mà tóc đã bạc một nửa.
Giờ phút này, bà ta quỳ gối cầu xin, hoàn toàn khác với dáng vẻ kiêu ngạo khi lăng mạ tôi lúc trước.
Thấy tôi hơi dao , Lưu Xương Minh liền thở dài một hơi, có chút không đành lòng.
“Vợ à…”
Để bà ta một mình ở quê, quả thật có phần nhẫn tâm.
Nhưng vừa nghĩ đến việc bà muốn đẩy tôi đến trầm cảm sau sinh, thậm chí là ép tôi đến mức tự sát, chút thương vừa rồi lập tức tan biến không còn dấu vết.
Có câu thế này—thương kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.
Nếu tôi không vô lạc vào nhóm chat đó, biết trước kế hoạch độc ác của bà, có lẽ giờ phút này tôi đã nhịn bà vì nể mặt chồng.
Nhịn một lần, u nang buồng trứng.
Nhịn hai lần, tăng sinh tuyến vú.
Đến lúc đó, ai sẽ là người đau lòng vì tôi?
Nghĩ , chút dao trong lòng lập tức bị đè xuống, thay vào đó là sự lạnh lùng dứt khoát.
“Nếu muốn giữ mẹ lại, thì chúng ta ly hôn đi.”
Tôi tuyệt đối không thể tiếp tục sống chung dưới một mái nhà với người từng có ý định tôi, cho dù bà ta chưa kịp thực hiện.
4
Vừa nghe hai chữ “ly hôn”, Lưu Xương Minh hoảng hốt thấy rõ.
Anh ta vội buông tay khỏi mẹ mình, liên tục lắc đầu với tôi.
“Vợ à, em bậy gì thế? Anh sao có thể ly hôn với em ? Con vẫn còn nhỏ, nó cần mẹ, cũng cần có ba…”
Anh ta chưa hết câu.
Vì mẹ chồng đột nhiên trợn trắng mắt, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù huống này rất đáng nghi, ai cũng có thể đoán bà ta giả vờ.
Nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, không thể cứ thế khoanh tay đứng .
“Mẹ!”
Lưu Xương Minh vội vàng bấm huyệt nhân trung của mẹ chồng, bà ta vẫn không có phản ứng.
Không chần chừ, lập tức bế bà lên, lao nhanh ra khỏi nhà.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, bác sĩ cho biết bà vốn có tiền sử cao huyết áp, giờ vì quá kích nên ngất xỉu, cũng là điều dễ hiểu.
Về sau cần kiểm soát cảm thật tốt, không quá vui hay quá buồn.
Nằm trên giường bệnh, bà ta khóc lóc, giật phăng kim truyền trên mu bàn tay, vừa khóc vừa than thở bản thân tội lỗi đầy mình, không đáng chữa trị, chi bằng cứ chết đi cho xong.
Vừa khóc vừa kể lể đủ chuyện khổ cực những năm qua khi nuôi nấng Lưu Xương Minh, chẳng mấy chốc hai mẹ con đã ôm nhau khóc ròng.
Còn tôi – người bị – lại trở thành kẻ phản diện.
Sau trận náo loạn này, lời hứa lập tức đưa mẹ chồng về quê của Lưu Xương Minh đành phải tạm hoãn.
May mà bà ta vẫn đang ở trong bệnh viện, ít ra không phải thấy mặt, cũng đỡ bực mình.
Lưu Xương Minh trở về nhà với vẻ mệt mỏi, vừa thấy tôi, nước mắt đã lăn dài.
“Vợ ơi, là lỗi của , để em phải chịu ấm ức vì mẹ .”
Tôi vốn nghĩ, sau khi xảy ra chuyện lớn thế này, lại còn khiến mẹ chồng nhập viện, ta kiểu gì cũng sẽ đứng về phía bà, chỉ trích tôi bất hiếu, không hiểu chuyện.
Thậm chí, có khi còn ra tay đánh tôi như bao gã đàn ông tồi tệ khác.
Vì thế, tôi đã nhắn cho cậu em họ, bảo cậu ấy đến ngay.
Lỡ như Lưu Xương Minh dám tay, tôi cũng không đến mức bị lập không ai giúp.
Nào ngờ, ta lại kiên quyết bảo vệ tôi đến .
Thấy tôi với vẻ phức tạp, Lưu Xương Minh tưởng tôi còn đang giận.
Anh quỳ nửa gối trước mặt tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi, từng giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống mu bàn tay tôi.
“Vợ ơi, em có thể đánh, có thể mắng , đừng giận mà kìm nén trong lòng. Em còn đang ở cữ, nếu tức giận quá sinh bệnh thì cả đời cũng khó chữa khỏi…”
“Đợi mẹ xuất viện, sẽ lập tức đưa bà về quê, từ nay bà sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa…”
Thái độ chân thành hạ mình của khiến cơn tức trong lòng tôi nguôi đi đôi chút.
Hai chữ “ly hôn” mắc nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng không thốt ra .
Nghĩ kỹ lại, từ trước khi cưới đến sau khi cưới, chưa từng bạc đãi tôi, cũng chưa từng thiên vị mẹ mình để khó tôi.
Gia đình thế nào không phải do chọn lựa, tôi không nên vì lỗi của mẹ chồng mà phủ nhận hoàn toàn con người .
“Anh có biết mẹ đã cố ép tôi…”
Có một khoảnh khắc, tôi muốn hết chuyện mình thấy trong nhóm chat kia cho biết.
Nhưng suy nghĩ một chút, tôi lại thôi, chỉ thản nhiên :
“Mẹ đối xử với tôi như trong thời gian ở cữ, rõ ràng là không muốn tôi sống yên ổn. Cả đời này tôi không muốn thấy bà ta nữa.”
“Nếu …”
Nếu còn định cầu xin cho bà, muốn tôi mắt nhắm mắt mở cho qua thì con đường duy nhất giữa chúng tôi chính là ly hôn.
“Được ! Cả đời này sẽ không để bà ấy xuất hiện trước mặt em!”
Lưu Xương Minh không hề do dự, lập tức đồng ý.
Anh nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống giường, giọng đầy quan tâm.
“Em nghỉ ngơi đi, đi thu dọn đồ cho mẹ. Hai ngày nữa bà ấy xuất viện, sẽ tiễn bà ấy đi ngay.”
Nói xong, sợ tôi đổi ý, quay người đi thẳng vào phòng ngủ phụ, bắt đầu thu dọn hành lý.
Bạn thấy sao?