Cuộc Chiến Không Có [...] – Chương 3

“Mẹ nuôi của con ghét vì con là con , bắt con hết việc nhà, đến cả đi học cũng không cho. Mẹ ơi, con nghe chị ấy học trường tốt nhất ở đây, còn có xe riêng đưa đón, có thật không?”

Càng , bầu không khí xung quanh càng trở nên nặng nề.

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của ta, tôi luống cuống cúi đầu.

Tôi vô thức muốn trốn sau lưng , may mà vẫn lặng lẽ cho phép tôi .

Mẹ đưa Lục Tuyết Nhi vào thư phòng.

Trong phòng chỉ còn tôi và , hai người vốn thân thiết giờ như cách nhau một trời một vực.

Im lặng một lúc, Lục Đình Vân lên tiếng vỡ không khí nặng nề: “Không sao, sau này nhà họ Lục sẽ có hai tiểu thư.”

Ngay khi câu đó vừa dứt, tôi đã nhào vào lòng .

Tủi thân, hoang mang, sợ hãi, bất lực – tất cả cảm vỡ òa, tôi khóc đến tan nát cõi lòng.

Rõ ràng đã sống ở nhà họ Lục hơn mười năm, sao tôi lại không phải là con của mẹ?

Anh vuốt đầu tôi, dịu dàng an ủi.

Như ánh sáng ban mai xua tan bóng tối, một lần nữa kéo tôi ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Lục Tuyết Nhi bước ra, thấy cảnh đó liền nghiến răng: “Mẹ gọi chị vào.”

Tôi thất thần bước vào thư phòng, rồi chẳng bao lâu sau, tiếng lớn vang lên khiến cả nhà ý.

Khi tôi phản ứng kịp và chạy đến nơi xảy ra chuyện, chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe và vũng máu đỏ thẫm trên sàn.

“Chị gì với mẹ? Rốt cuộc chị gì khiến mẹ phải tự sát?” Lục Tuyết Nhi lao đến bóp cổ tôi.

“Tôi vừa mới gặp lại mẹ ruột thì bà đã bị chị chết rồi!”

Vì tôi, mẹ đã tự sát.

Sau khi lo xong tang sự cho mẹ, Lục Đình Vân không đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lục.

Không phải vì cảm gắn bó từ nhỏ, mà là vì muốn tôi chuộc tội.

“Lục Đình Hàm, suốt mười mấy năm qua mẹ đối xử với em không tệ, sao em có thể ra chuyện tàn nhẫn như ?”

“Anh muốn em sống ở nhà họ Lục cả đời, ngày đêm trông coi linh vị của mẹ, chuộc lỗi đến chết.”

Không chỉ Lục Đình Vân, mà cả quản gia, tài xế, cả dì Lan – người tôi lớn lên – đều đổ lỗi cái chết của mẹ lên đầu tôi.

Những ánh mắt từng đầy thương giờ chỉ còn oán hận cuồng nộ.

Bốn năm nay, tôi sống trong phòng người giúp việc của nhà họ Lục, ngày ngày bưng trà rót nước cho Lục Tuyết Nhi.

“Những gì em từng hưởng thụ ở nhà họ Lục, đều phải trả lại. Lục Đình Hàm, đó là cái em nợ tôi.”

Tôi khẽ nhắm mắt. Nợ thì trả, đó là lẽ đương nhiên.

Huống chi, tôi đã chiếm lấy thân phận đại tiểu thư của nhà họ Lục suốt mười tám năm.

Ban ngày tôi người hầu trong nhà, ban đêm tôi nhận các đơn thiết kế thời trang trên mạng.

Đó là sở thích duy nhất của tôi từ nhỏ đến lớn.

Ngày Lục Tuyết Nhi quay về, tôi vừa nhận thư trúng tuyển chuyên ngành thiết kế thời trang ở trường danh tiếng.

Cô ta thấy thế, xé tờ giấy ngay trước mặt tôi, còn đầy thách thức:

“Anh cho phép rồi.”

Bây giờ, đôi tay tàn phế của mình, tim tôi như bị dao cắt.

4

Vừa trở về nhà họ Lục, khuôn mặt đang tươi của dì Lan lập tức sầm xuống khi thấy tôi.

“Xúi quẩy, thấy đồ đồ tể này là tôi buồn nôn.”

Người giúp việc bên cạnh bật khinh miệt, giọng mỉa mai.

“Đúng đó, mặt dày thật, nghe mở studio để khởi nghiệp trả nợ, kết quả vẫn cụp đuôi quay lại đây. Tôi thấy là vì tiếc của cải nhà họ Lục thôi.”

“Từ nhỏ sống trong giàu sang phú quý, thì ta có bản lĩnh gì chứ?”

Tôi giả vờ không nghe thấy, lê bước nặng nề đi về phía từ đường.

Những lời mỉa mai thế này, tôi nghe nhiều đến mức cũng quen rồi.

“Này, đừng có vào.” Vị hôn phu của Lục Tuyết Nhi chặn tôi lại.

Năm tôi mới biết , tôi từng thích Cố Cẩn Ngôn.

Gia đình lúc đó cũng có ý vun vén, nên chúng tôi đã hẹn hò.

Cho đến khi Lục Tuyết Nhi quay về, Cố Cẩn Ngôn – lúc ấy vẫn là trai tôi – đã không chút do dự mà vứt bỏ tôi.

“Đồ giả như mà cũng xứng tôi?”

Khi đó, tôi đang mang trên vai cái tội “ mẹ”, còn hành của ta chẳng khác nào rắc muối vào vết thương đang rỉ máu.

Lục Đình Doãn bước đến trước mặt tôi, giọng đầy tức giận và lạnh lẽo: “Không nằm yên trong bệnh viện, lại mò về đây gì?”

Tôi khàn giọng đáp: “Em chỉ muốn đến thăm mẹ.”

Một cái tát lạnh lùng giáng thẳng lên mặt tôi, Lục Tuyết Nhi gào lên, gương mặt vặn vẹo vì giận dữ.

“Đừng tưởng tốt bụng cho ở lại nhà họ Lục thì vẫn là đại tiểu thư ở đây! Cô mà cũng xứng gọi bà ấy là mẹ sao?!”

Khóe môi tôi rỉ máu, tôi phản xạ thuần thục, gật đầu ngoan ngoãn: “Phải.”

Có lẽ đã chán tay, cuối cùng không ai ngăn cản tôi nữa.

Tôi quỳ xuống trước bài vị của mẹ, nghiêm túc và thành tâm dập đầu.

Cảm ơn bà vì mười tám năm chăm sóc tôi như con ruột.

Khi cúi người, chiếc ngọc bội đeo trên cổ tôi lộ ra, Lục Tuyết Nhi lập tức gào lên: “Cái gì đây?!”

Tôi hoảng hốt đưa tay che lại, ánh mắt cầu cứu về phía trai.

“Con tiện nhân này, còn dám lấy đồ của nhà họ Lục?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...